Mưa đêm rơi nặng hạt. Ngôi nhà lớn nơi bọn họ vừa chiến đấu giờ trơ khung gỗ mục, lặng ngắt như đã bỏ hoang từ cả trăm năm.
Mạnh Kiệt chống gươm, thở phì phò:
“Thôn này… vốn dĩ đã chẳng còn người sống.”
Thanh Vân gật đầu, ánh mắt xa xăm:
“Là một thôn bị quỷ khí che phủ. Người làng bị vây khốn, biến thành bóng ma hiếu khách. Thân thiện quá mức… chính là thứ đáng sợ nhất.”
Cẩm Ngọc ôm chặt đứa bé, lòng còn run. Thằng bé ngủ say, hơi thở đều, như chưa hề biết mình vừa là chìa khóa cứu cả đoàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play