【Tôi là hệ thống xuyên nhanh, cô có thể gọi tôi là Tiểu Khoái. Chính tôi đã đưa cô đến thế giới này, nếu không có tôi thì cô đã chết rồi.】
Ngu Hân im lặng. Vụ hồn xuyên còn chưa tiêu hóa xong, lại thêm một cái hệ thống nữa.
【Chỉ khi cô hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống.】
“Tại sao lại chọn tôi?”
【Bởi vì cô chính là linh hồn hải vương ưu tú nhất mà hệ thống dò được. Một người tài giỏi như cô, hệ thống tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.】
… Câu này nghe thì cũng hợp lý.
【Ở đây cô có độ tự do rất cao, không chỉ có thể đi qua nhiều thế giới, mà còn có cơ hội gặp đủ loại đối tượng ưu tú. Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể tiếp tục tồn tại.】
“Nhiệm vụ gì?”
【Chinh phục những người ưu tú, lấy đủ giá trị hảo cảm. Mỗi thế giới đạt mức hảo cảm yêu cầu thì có thể mở khóa sang thế giới tiếp theo.】
“Mở khóa thế giới tiếp theo?” Chẳng lẽ còn nhiều hơn một?
【Đúng vậy, Tiểu Khoái có vô số thế giới để lựa chọn, mỗi lần chọn sẽ là ngẫu nhiên nhưng sẽ căn cứ vào mức độ khó cô chọn mà sắp xếp.】
“Vậy nghĩa là tôi phải làm nhiệm vụ vô tận?” Ngu Hân nhanh chóng bắt được trọng điểm. Sống thì tốt, nhưng cả đời làm công cho hệ thống thì cô không hứng thú.
Làm công suốt kiếp, chết rồi còn phải làm công, không ngừng nghỉ như vậy thì còn ý nghĩa gì.
【Không hẳn, chỉ cần tích đủ một tỷ điểm hảo cảm là có thể trọng sinh rồi.】
“Một tỷ?” Ngu Hân ngẩn người.
Đùa à, có coi tôi là trâu bò cũng mệt chết.
【Đừng lo, mỗi lần cô chinh phục thành công một mục tiêu ưu tú thì sẽ có phần thưởng, điểm thưởng sẽ chuyển thành hảo cảm. Ngoài ra quá trình cô làm nhiệm vụ sẽ được chiếu trên nền tảng livestream của hệ thống, khán giả ở thế giới khác có thể xem, nếu được yêu thích sẽ nhận thưởng nhân khí, nhân khí cũng quy đổi được thành hảo cảm. Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.】
Ngu Hân thở dài:
“Được rồi được rồi.”
Dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, cộng thêm điểm thưởng, nhân khí, hảo cảm, gom đủ một tỷ, ít ra vẫn còn hi vọng.
【Bây giờ mời chọn độ khó. Nhiệm vụ phân bốn cấp: đơn giản, trung bình, khó và cực khó. Độ khó càng cao, mục tiêu càng ưu tú, điểm thưởng càng nhiều. Xin ký chủ đưa ra lựa chọn.】
Ngu Hân nghĩ một chút:
“Vậy thì cực khó đi.”
Thách thức khó khăn mới đúng phong cách của cô.
【!!! Không được.】
“Sao thế?”
【Chưa từng có tân thủ nào chọn cực khó. Đa phần chọn đơn giản. Nếu thất bại thì sẽ bị hệ thống xóa bỏ.】
“Thế… khó?”
【……】
Ngu Hân nhướng mày:
“Chứ đơn giản quá thì chán, điểm thưởng lại ít.”
Hệ thống im lặng hồi lâu:
【Tùy cô thôi, nhưng tôi khuyên cô đừng coi thường độ khó. Trong quá trình làm nhiệm vụ, hệ thống chỉ xuất hiện khi giá trị hảo cảm của mục tiêu biến động, còn bình thường cô tự lo. Có vấn đề thì cứ gọi tôi.】
…
Đúng lúc này, điện thoại vang tiếng thông báo, có tin nhắn mới.
Ngu Hân mở ra.
Hứa Tinh Hàn: 【Tối nay tôi không qua, em đừng chờ.】
Cô cười nhạt, không trả lời, chỉ lướt lại đoạn trò chuyện trước kia.
Đối thoại của hai người thật sự nhàm chán, thường là Hứa Tinh Hàn nhắn hỏi khi nào đến, nguyên chủ hỏi anh ta muốn ăn gì.
Nhìn vào thời gian trò chuyện, Hứa Tinh Hàn cơ bản chỉ đến vào cuối tuần. Trước đây nguyên chủ phải đi học nên bận, cuối tuần mới có thời gian, dần thành thói quen. Giờ cô đã học đến năm ba cao học, không bận rộn như trước, nhưng anh ta vẫn giữ lịch cuối tuần, thỉnh thoảng mới ghé vào ngày thường.
Thế nhưng hôm nay là thứ bảy, anh ta lại nói không đến, e rằng là để đi gặp Hứa Tố Tố rồi.
Bởi vì trước đây, mỗi cuối tuần đều là dành cho nguyên chủ.
Cái điện thoại ban nãy gọi đến, chính là Trần Bối Na.
Trần Bối Na là một trong những người theo đuổi Hứa Tinh Hàn, cũng là bạn học cùng trường. Thực ra, nguyên chủ và Hứa Tinh Hàn quen nhau cũng nhờ Trần Bối Na.
Không biết bằng cách nào cô ta biết được sự tồn tại của Hứa Tố Tố, phát hiện nguyên chủ chỉ là thế thân, nên mới gọi điện đến nhục mạ.
Chuyện này Hứa Tinh Hàn không hề hay biết.
…
Đã vậy, Ngu Hân tất nhiên không ngồi ở nhà chờ.
Cô còn nhiệm vụ phải làm.
Trong hợp đồng thế thân chỉ yêu cầu cô trước mặt Hứa Tinh Hàn phải giả làm Hứa Tố Tố, ngoài ra chẳng hạn chế gì việc cô quen người khác.
Trước kia nguyên chủ vì anh ta mà từ chối tất cả người theo đuổi, bên cạnh chẳng có lấy một bóng nam. Anh ta còn nói nguyên chủ không cần làm vậy, cứ sống cuộc sống của mình, chỉ cần khi nào anh ta cần thì đến bên cạnh là được.
Nghĩ đến mấy lời này, Ngu Hân thật sự muốn tặng anh ta vài cái trợn mắt.
May cho nguyên chủ hiền lành, nếu đổi lại là cô, thế thân vẫn làm, nhưng đàn ông cũng vẫn quen.
Hứa Tinh Hàn coi cô là thế thân, cô coi anh ta là kẻ ngốc nhiều tiền, ai lợi dụng ai còn chưa chắc đâu.
Cô chỉ làm chuyện mà một hải vương nên làm, cũng chẳng vi phạm hợp đồng, cho dù anh ta biết cũng chẳng có lý do gì trách cô.