Ít nhất thì Hứa Tinh Hàn cũng không nhận ra được sự khác biệt.
Khi món ăn cuối cùng vừa được dọn ra khỏi bếp, Ngu Hân nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô không vội vàng, chỉ thong thả mở vòi nước rửa tay rồi lấy khăn lau khô ngón tay.
Sau đó chờ Hứa Tinh Hàn tự bước vào.
Tiếng bước chân ngày một gần, Ngu Hân bưng món ăn, nở nụ cười dịu dàng hoàn mỹ mà xoay người lại.
Hứa Tinh Hàn mặc một bộ âu phục, dáng người cao thẳng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm đầy xa cách. Đôi môi anh mỏng, sống mũi cao, đôi mắt phượng hẹp dài, quả thực là một gương mặt trời sinh tuấn mĩ.
So với Thẩm Sơ Ngôn, đường nét của Hứa Tinh Hàn sắc sảo hơn, còn Thẩm Sơ Ngôn thì mang vẻ đẹp mềm mại hơn anh. Hai người là hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Khi nhìn thấy Ngu Hân, tâm trạng của Hứa Tinh Hàn thoáng trở nên rối loạn. Trước mắt anh là một gương mặt tươi cười giống Hứa Tố Tố đến gần như hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, tim anh khẽ chấn động.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt lại càng lạnh nhạt hơn.
Bởi vì người phụ nữ trước mắt, căn bản không phải Hứa Tố Tố.
Lần này anh tới chính là để dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Ngu Hân cất giọng ngọt ngào đáng yêu:
“Anh về rồi, đồ ăn vừa làm xong, có thể ăn luôn.”
Kể cả giọng nói cũng được cô luyện tập để giống theo yêu cầu trước đây của Hứa Tinh Hàn.
So với nguyên chủ, Ngu Hân mô phỏng càng thêm giống.
Trong lòng Hứa Tinh Hàn vốn có nhiều chuyện, anh không suy nghĩ sâu xa nên hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt.
“Ừ.”
Anh thản nhiên gật đầu rồi xoay người đi thẳng vào phòng ăn.
Ngu Hân nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi hơi cong.
Một lát sau, cô bưng cơm canh ra ngoài.
“Muộn thế này rồi, chắc anh cũng đói rồi nhỉ?”
“Không sao.”
Ngu Hân mỉm cười:
“Vậy cùng ăn cơm trước đi.”
Hứa Tinh Hàn ngẩng đầu:
“Cô ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Ngu Hân giả bộ không hiểu, vẫn cười tươi, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm:
“Chuyện gì vậy?”
Trong lòng Hứa Tinh Hàn thoáng khó chịu. Là chính anh đã để cô đóng giả thành Hứa Tố Tố, vậy mà giờ đây cô diễn quá giống, anh lại chẳng thấy vui chút nào.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
“Từ nay về sau cô không cần phải giả vờ nữa, bản thỏa thuận dừng ở đây thôi.”
Ngu Hân ngỡ ngàng nhìn anh:
“Tại sao? Tôi đã làm sai gì sao?”
Hứa Tinh Hàn cau mày, giọng điệu hờ hững:
“Không, chỉ là tôi không muốn tiếp tục nữa. Ngoài việc kết thúc sớm, những điều còn lại vẫn giữ nguyên như thỏa thuận, cô không cần lo tôi bắt cô trả tiền.”
Gương mặt Ngu Hân ửng hồng, khẽ lắc đầu:
“Tôi không có ý đó, chỉ là… tôi chưa hiểu rõ thôi.”
Hứa Tinh Hàn nhìn thẳng vào cô:
“Cô chỉ cần biết quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt, những điều khác không cần phải hiểu.”
Ngu Hân trân trân nhìn anh, đôi mắt ánh lên nỗi bi thương và yếu ớt, rất nhanh sau đó lại cúi đầu như nhận mệnh:
“Tôi biết rồi.”
Sự im lặng và dáng vẻ chịu đựng của cô khiến lòng anh thoáng dậy lên một tia xao động.
“Cô không cần như thế, giữa chúng ta vốn chỉ là một bản thỏa thuận mà thôi.”
Ngu Hân đáp khẽ:
“Ừ.”
Ngoài câu trả lời ngắn ngủi đó, cô không nói thêm một lời nào.
Hứa Tinh Hàn cúi nhìn mâm cơm trước mặt, bỗng cũng chẳng còn chút khẩu vị nào. Nhưng từ chiều đến giờ anh chưa ăn gì, vẫn cần lót dạ một chút, hơn nữa cơm canh đã nấu rồi.
Có lẽ đây cũng sẽ là bữa cơm cuối cùng của anh với Ngu Hân.
Anh nghĩ một lát, rồi nói:
“Ăn đi.”
Ngu Hân gật đầu:
“Vâng.”
Có lẽ vì phản ứng của cô khiến lòng anh hơi bực bội nên bữa cơm này Hứa Tinh Hàn ăn rất nhạt nhẽo, chẳng thấy chút mùi vị nào.
Khi anh vẫn còn đang ăn, Ngu Hân đã buông đũa trước.
Anh liếc nhìn bát cơm của cô, gần như chẳng ăn được bao nhiêu, ngay cả món ăn cũng chưa đụng tới.
Bất ngờ, Ngu Hân cất lời:
“Thỏa thuận vẫn còn trong chỗ tôi, để tôi đi lấy cho anh nhé.”
Hứa Tinh Hàn hơi khựng lại:
“Ừ, đi đi.”
Ngu Hân gật đầu đứng dậy, bước vào phòng ngủ.
Nhìn chiếc ghế đối diện trống không, ánh mắt anh tối xuống, cũng buông đũa.
Không muốn ăn nữa.
Anh thở dài một tiếng. Tưởng rằng sau khi hủy thỏa thuận sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sao trong lòng vẫn nặng nề đến vậy.
Dù sao Ngu Hân vốn chỉ là thế thân của Tố Tố, mà Tố Tố đã trở về, anh đâu cần giữ lại một người thay thế. Nếu để Tố Tố biết, chẳng phải lại sinh thêm rắc rối.
Huống hồ, từ khi tiếp quản chức tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị nửa năm trước, công việc vốn đã vô cùng bận rộn, một tuần cũng chỉ ghé qua chỗ cô một hai lần, bây giờ lại càng không có khả năng. Nói rõ ràng sớm một chút, cũng tốt.
Ngu Hân cầm bản thỏa thuận đưa cho anh.
Hứa Tinh Hàn liếc nhìn, rồi giơ tay nhận lấy, trực tiếp xé rách.
“Được rồi, từ giờ bản thỏa thuận này vô hiệu.”
Ngu Hân ngẩng mắt nhìn anh, trong ánh mắt thoáng có chút chần chừ, nhưng không nói gì.
“Cô còn muốn nói điều gì không?”
Ngu Hân mím môi.
Anh nghĩ rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu, hoặc thổ lộ tâm tình. Anh đã chuẩn bị sẵn, nếu không quá đáng thì có thể đáp ứng, còn nếu tham lam, anh tuyệt đối sẽ từ chối, không thương hại.
Thế nhưng Ngu Hân chỉ khẽ nói:
“Thỏa thuận làm thành hai bản, bên anh cũng có một bản. Bản đó anh đã xử lý chưa?”
Hứa Tinh Hàn sững lại:
“Hả?”
“Tôi chỉ nghĩ, nếu muốn hủy thì cả hai bản đều phải xé bỏ.”
“…”
Ngu Hân nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ:
“Tôi nói sai rồi à?”
Hứa Tinh Hàn trầm giọng:
“Tôi sẽ về nhà xé đi, lời tôi cô hoàn toàn có thể yên tâm. Từ hôm nay trở đi, bản thỏa thuận này không còn ràng buộc giữa tôi và cô nữa. Cô cũng không cần phải bắt chước ai hết, cô tự do rồi.”
Lời vừa dứt, không khí như ngưng đọng. Chung quanh im lặng đến mức người ta nghe thấy cả tiếng tim đập.
Ngu Hân nhìn thẳng vào anh, đôi mắt như chất chứa điều gì rất nặng nề.
Hứa Tinh Hàn cau mày, nghĩ thầm: chẳng lẽ cô sắp khóc?