Ngu Hân mỉm cười, đặt túi trong tay xuống:
“Đưa tay cho tôi.”
Thẩm Vũ Đường không hề do dự mà đưa tay ra.
“Tên tôi hơi phức tạp, tôi viết cho anh xem.”
Cô nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng viết tên mình vào lòng bàn tay.
Thẩm Vũ Đường cảm giác lòng bàn tay ngưa ngứa, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ng…u… Hân.” Anh chăm chú nhìn từng nét chữ hiện trong lòng bàn tay mình, theo đó khẽ đọc thành tiếng.
“Đúng rồi.” Ngu Hân lại cười, đôi mắt cong cong, “Còn anh tên gì?”
“Thẩm Vũ Đường.”
Họ Thẩm.
Trong đầu Ngu Hân lập tức hiện lên cái tên Thẩm Sơ Ngôn.
Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy.
“Tôi… tôi có thể thêm Wechat của cô không?”
“Hả?” Ngu Hân hơi ngẩn người, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, “Được chứ.”
Ban đầu cô chỉ thấy anh trông cũng không tệ, tính tiện tay tăng thêm chút hảo cảm rồi đi. Nhưng nghe đến họ Thẩm, cô vẫn gật đầu cho anh Wechat. Biết đâu lại thật sự có mối liên hệ nào đó.
Thẩm Vũ Đường bị cú nghiêng đầu ngọt ngào của Ngu Hân đánh trúng ngay tim, ngẩn ngơ mãi không hoàn hồn, đến khi cô lên xe đi mất, anh vẫn đứng nguyên một chỗ, hồi tưởng không dứt.
Không chỉ riêng anh, khán giả trong phòng livestream cũng gào thét rần rần.
【Trời ơi, thật sự có cô gái dễ thương như thế sao!】
【Chủ phòng giết tôi mất, tôi muốn tặng máy bay, tặng cả tên lửa.】
【Cưng quá, cô ấy biết cách quá đi.】
【Aaaaaaa!!! Sao mà biết diễn vậy trời, tôi yêu mất rồi. Rõ ràng ban nãy còn là nữ thần lạnh lùng, giờ lại dễ thương đến thế.】
【Nếu tôi có khả năng như chủ phòng, chắc giờ cũng không còn ế.】
【Chủ phòng là Hải Vương phải không, nuôi nguyên cả bể cá ấy chứ gì.】
【Chỉ có mình tôi thấy chủ phòng giả giả sao, trước mặt đàn ông không biết có bao nhiêu gương mặt nữa.】
【Đây mà gọi là dễ thương hả, xịt. Đàn ông đều thích kiểu này sao?】
【Không thích cô ấy thì thích cô chắc.】
【Tôi là đàn ông, mà tôi thích chủ phòng như này, tặng liền một quả tên lửa.】
【Tôi là phụ nữ, tôi cũng thích chủ phòng như này, tặng hẳn hai quả.】
…
Sau khi Ngu Hân lên xe, hệ thống vang lên thông báo: hảo cảm của Thẩm Vũ Đường vừa tăng thêm hai mươi lăm điểm.
Cô suy nghĩ một chút, mở Wechat, lướt qua vòng bạn bè của anh.
Chỉ thấy được trong vòng một tháng gần đây, tổng cộng có ba bài đăng, nhưng từ đó cũng đủ đoán ra vài thông tin.
Anh hẳn quen biết Thẩm Sơ Ngôn, khả năng cao là họ hàng. Bởi vì tuần trước anh từng đăng ảnh đi làm, còn kèm định vị.
Địa điểm ấy chính là một công ty game trực thuộc tập đoàn Thẩm thị, mà anh đang thực tập ở đó.
Nếu vậy thì mọi chuyện trở nên vừa phức tạp vừa thú vị hơn nhiều.
Về đến căn hộ, Ngu Hân đi tắm trước.
Giờ cũng không sớm nữa, chắc lát nữa Hứa Tinh Hàn sẽ tới.
Cô dự định tắm xong thay quần áo rồi mới nấu ăn. Bản thân cô chẳng thấy đói, Hứa Tinh Hàn đói hay không thì cô cũng chẳng để tâm.
Nhưng tắm xong đi ra, Hứa Tinh Hàn vẫn chưa đến, cũng không nhắn tin.
Trên điện thoại Ngu Hân chỉ có vài tin nhắn từ Thẩm Vũ Đường, còn cuộc trò chuyện với Hứa Tinh Hàn vẫn dừng lại từ bốn giờ rưỡi chiều.
Cô vừa lau tóc vừa trả lời tin nhắn cho Thẩm Vũ Đường, tiện tay cũng nhấn chấp nhận yêu cầu kết bạn từ Thẩm Sơ Ngôn.
Cố tình để trễ vài tiếng mới đồng ý, chắc chắn đủ để khiến Thẩm Sơ Ngôn để ý.
…
Cô và Thẩm Vũ Đường nhắn qua nhắn lại vài câu, thường thì anh gửi ba tin, cô mới đáp một, đôi lúc chỉ dùng icon để qua loa, hoàn toàn chẳng cần tốn tâm trí.
Bao năm nay nuôi cá, kinh nghiệm của Ngu Hân đã quá dày dạn, mỗi loại cá đều có cách ứng xử khác nhau.
Thẩm Vũ Đường kiểu này là dễ nhất, vì mới quen nên chẳng cần nói sâu, lại thêm anh vốn là người chủ động, cô chỉ cần giữ phép lịch sự, không quá lạnh nhạt là đủ.
Mặc dù chẳng mấy quan tâm nội dung anh nhắn, nhưng cô vẫn tạo cảm giác rằng mình không hề chán ghét hay qua loa, thậm chí còn khiến anh tưởng rằng cô khá thoải mái khi nói chuyện cùng.
Thời điểm này, tin nhắn của cô sẽ không trả ngay, tuyệt đối không có chuyện vừa gửi là hồi âm liền. Phải để qua hai phút rút lại rồi mới nhắn, nhưng cũng không để đối phương chờ quá lâu.
Hứa Tinh Hàn: “Công ty có việc trễ một chút, giờ tôi qua.”
Cuối cùng cũng có tin. Ngu Hân khẽ cười nhạt, không để tâm, trả lời:
“Không sao, anh chưa ăn gì nhỉ, để tôi nấu cho anh chút.”
Năm phút sau, Hứa Tinh Hàn mới nhắn lại: “Ừ.”
Chờ mãi, tóc cô cũng khô được một nửa. Ngu Hân vừa đứng dậy đi về phía bếp vừa gõ tin nhắn cho Thẩm Vũ Đường:
“Tôi bận rồi, không nói chuyện nữa nhé.”
Nhắn xong còn kèm theo một icon dễ thương mềm mại.
Thẩm Vũ Đường: “Ừm ừm, được.”
Hệ thống: 【Hảo cảm của Thẩm Vũ Đường tăng thêm 5 điểm】
Ngu Hân hơi nhướn mày, tâm trạng bình thản chẳng gợn sóng.
Thật ra không phải Thẩm Vũ Đường không tốt, mà là kiểu con trai như anh cô đã gặp quá nhiều.
Dễ chinh phục đến mức vừa gặp đã thích cô, chẳng cần tốn công, chỉ cần vài chiêu nhỏ, vài cái thủ đoạn cơ bản, lập tức đã si mê như thiêu thân.
Với dạng này, cô chẳng còn hứng thú.
Chỉ có đối tượng khó nhằn một chút mới khiến cô cảm thấy có gì đó thú vị.
Bằng không, khi người ta ngã quá nhanh, cô sẽ thấy nhàm chán, chẳng mấy chốc là mất hết hứng thú.
Dù vậy, cô vẫn khá mong đợi, bởi sắp tới đây gặp lại Hứa Tinh Hàn, biết đâu anh sẽ mang đến cho cô bất ngờ.
Ngu Hân chuẩn bị cho Hứa Tinh Hàn ba món, hai mặn một canh, đều là những món anh thích. Cô đã thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, tất nhiên cũng nắm luôn tay nghề bếp núc, nấu ra hương vị gần như không khác nguyên chủ chút nào.