Ánh hoàng hôn buông xuống làn da trắng mịn của Tống Miên, dưới ánh nắng vàng, cô trông như một tiên nữ hạ phàm, thánh thiện và xinh đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Miên, chị Vương đã ngẩn người một lúc lâu vì vẻ đẹp này – Tống Miên là một người phụ nữ hoàn hảo đến từng sợi tóc.
Chị có thể tưởng tượng được vẻ đẹp này của Tống Miên sẽ khiến bao nhiêu kẻ có tiền có thế phải cúi đầu!
Nhưng Tống Miên cũng là diễn viên thiếu tham vọng nhất mà chị từng gặp. Cô chỉ nhận những bộ phim có trường quay gần nhà, và vai diễn không nhiều, không chiếm quá nhiều thời gian của cô. Chị Vương giận vì cô không chịu tranh đấu, nhưng mỗi lần nổi nóng với cô, lại giống như đấm vào một cục bông gòn.
Thái độ xin lỗi của Tống Miên rất tốt, nhưng sau khi xin lỗi xong, cô vẫn làm theo ý mình, trước đây thế nào, sau này vẫn thế!
Sau khi biết Tống Miên chưa kết hôn mà đã có con trai, chị biết rằng dù sau này Tống Miên có nổi tiếng, cũng sẽ bị bủa vây bởi những tin đồn không hay. Thay vì vậy, thà rằng ngay từ đầu không đặt nhiều kỳ vọng vào Tống Miên, mà chuyên tâm bồi dưỡng những nghệ sĩ khác dưới trướng mình.
Bản thân chị Vương không phải là người mềm lòng, người quá mềm lòng sẽ không thể đứng vững trong giới giải trí. Chị tiếc cho Tống Miên có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà không biết tận dụng lợi thế trời cho để tranh thủ cơ hội và tài nguyên, chị cũng từng dùng một vài thủ đoạn nhỏ để Tống Miên tham dự tiệc rượu.
Chỉ cần Tống Miên đứng đó, không cần nói gì, tự khắc sẽ có người mang đến cho cô vô số tài nguyên để lựa chọn.
Lần đó Tống Miên cũng đã đi, nhưng kết quả không như chị Vương nghĩ. Tại bữa tiệc, Tống Miên như một người vô hình, và khi chị định giới thiệu cô với những nhân vật có máu mặt trong giới, Tống Miên đã biến mất không dấu vết.
Lần đó chị Vương tức điên lên, từ đó về sau không bao giờ sắp xếp cho Tống Miên những cơ hội tốt hiếm có như vậy nữa.
"Con trai em đến tuổi đi nhà trẻ rồi phải không?"
Tống Miên nhíu mày, không hiểu sao chị Vương đột nhiên nhắc đến con trai.
Cô cân nhắc lời lẽ, trả lời:
"Vâng, nó được ba tuổi rồi ạ."
Chị Vương lật xem kịch bản trên tay, ngón tay gõ gõ lên bìa sách:
"Chị đang có một kịch bản rất hay, nếu em nhận, chị có thể tranh thủ cho em vai nữ chính. Cơ hội thế này không có nhiều đâu, em suy nghĩ kỹ rồi trả lời chị."
Tống Miên thực sự bị bất ngờ, cô kinh ngạc hỏi:
"Tại sao lại là em?"
Dưới trướng chị Vương có mấy nghệ sĩ, theo cách chị ấy thường "bỏ mặc" cô mà nghĩ, chuyện tốt như đóng vai nữ chính thế này không thể nào rơi vào đầu cô được.
Trong điện thoại, chị Vương im lặng một lúc, rồi thở dài, giọng nói có chút thất vọng:
"Bởi vì em là người phù hợp nhất với hình tượng nhân vật này, một đại mỹ nhân— "
Tống Miên:
". . ."
Trong khoảnh khắc, cô không biết nên nói gì.
Chị Vương tiếp tục nói:
"Chuyện con trai em đi nhà trẻ chị có thể sắp xếp giúp. Hiệu trưởng là bạn cũ của chị, em có thể yên tâm."
"Ý của chị Vương là. . ."
"Có thể gửi toàn thời gian một thời gian, đợi em quay xong phim rồi đón về."
Điện thoại vẫn áp sát tai, Tống Miên dựa vào cửa, quay đầu nhìn con trai đang ngủ say trên sofa với tư thế nằm ngửa, bụng nhỏ phập phồng, trông thật đáng yêu.
Gửi con trai đi nhà trẻ toàn thời gian để mình vào đoàn phim?
Vai nữ chính sẽ có rất nhiều cảnh quay, một khi vào đoàn là phải mất hai, ba tháng. Sao cô nỡ?
"Xin lỗi chị Vương, bây giờ không được ạ. Bảo Bảo còn quá nhỏ, nó cần em ở bên."
Bị từ chối, chị Vương nhíu mày, giọng nghiêm khắc nói:
"Chị đã nói đây là cơ hội hiếm có, chẳng lẽ em cam tâm cả đời làm vai phụ, làm nền cho người khác sao! ?"
"Em biết đây là một cơ hội tốt, cũng cảm ơn chị Vương đã cho em cơ hội này."
"Nếu em đã hiểu, tại sao còn từ chối?"
Tống Miên thở dài, giọng có chút buồn bã, nói:
"Chị Vương, chị biết hoàn cảnh gia đình em, em là cô nhi, không có người nhà giúp trông con. Bảo Bảo chỉ có một mình em, nếu em vào đoàn phim lâu như vậy không gặp nó, nó sẽ sợ hãi. Là một người mẹ, em sao có thể nhẫn tâm bỏ nó một mình ở nhà trẻ? Chị Vương cũng là một người mẹ, chị hiểu hoàn cảnh và khó khăn của em, nên mấy năm nay mới để em tự do làm những gì mình muốn, phải không ạ?"
Đối với nghệ sĩ, chị Vương luôn là một quản lý nghiêm khắc, có lẽ chị có nhiều toan tính. Nhưng chuyện này, tình cảm này, cô, Tống Miên, xin nhận, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.
Đầu dây bên kia, chị Vương im lặng một lúc, tay không cầm điện thoại chống khuỷu tay lên bàn làm việc, day day mi tâm, bất đắc dĩ nói:
"Em cứ suy nghĩ lại đi, đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận. Thời gian vẫn còn, mười ngày nữa cho chị câu trả lời."
Nói xong, không đợi Tống Miên nói gì, chị liền cúp máy.
"Haizz."
Tống Miên nhìn tên chị Vương trong danh bạ, mỉm cười, rồi quay người trở về phòng khách.
"Ưm, mẹ ơi. . ."
Bảo Bảo vung vẩy nắm đấm nhỏ, không biết đã mơ thấy giấc mơ đẹp nào, trong lúc nói mơ vẫn gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn nở một nụ cười.
Sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất trong lòng bị chạm đến, ánh mắt và trái tim của Tống Miên cùng lúc mềm nhũn, dịu dàng như nước.
Cô khẽ đáp:
"Mẹ đây, con yêu."
Cô đưa tay vuốt lại mái tóc bên tai con, chưa kịp thu tay về, đã bị con trai ôm chặt lấy.
"A, ưm~ "
Bảo Bảo khe khẽ r*n rỉ vài tiếng, nhưng không tỉnh lại.
Tống Miên không động đậy, khuôn mặt mềm mại của con trai áp vào mu bàn tay cô, ngủ rất ngon. Cảm giác mềm mại ấy như mu bàn tay chạm vào những đám mây trắng trên trời, đẹp đến không ngờ.
Hối hận ư? Sao có thể hối hận được chứ? Bước vào giới giải trí, điều cô luôn muốn làm chẳng phải là kiếm tiền nuôi con, cho con một cuộc sống và môi trường tốt sao? Trạng thái hiện tại rất tốt, cô có thể có nhiều thời gian hơn để đồng hành cùng con khôn lớn. Tuy không phải là một diễn viên đủ tiêu chuẩn, nhưng ít nhất cô muốn trở thành một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Tống Miên giữ nguyên tư thế không động, để con trai gối đầu lên tay mình. Mãi một tiếng sau, cậu mới tỉnh giấc.
Vừa mở mắt đã thấy mẹ, Bảo Bảo lập tức tỉnh táo hẳn lên. Cậu bò dậy, lao cả thân hình nhỏ nhắn mềm mại vào lòng Tống Miên.
"Mẹ ơi!"
Tống Miên ôm chầm lấy cậu, điều chỉnh lại tư thế ngồi trên sofa. Thấy trên má con có vệt hồng hồng, cô đưa ngón tay thon dài ra điểm nhẹ lên má, cưng chiều dỗ dành:
"Con trai ngủ ngon không?"
Nằm gọn trong vòng tay thơm tho mềm mại của mẹ, Bảo Bảo đáng yêu nhíu nhíu cái mũi nhỏ, đôi mắt đen láy long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch, giọng nói đầy bí ẩn:
"Con ngủ mơ đấy, mẹ đoán xem con mơ thấy gì nào?"
Tống Miên suy nghĩ một lúc, rồi làm ra vẻ khó nghĩ:
"Hừm, khó đoán quá, con cho mẹ một chút gợi ý đi."
Bảo Bảo chỉ vào chiếc gối ôm hình khủng long nhỏ, giọng trong trẻo đưa ra gợi ý cho mẹ, ngây thơ nói:
"Cưỡi khủng long! Mẹ đoán xem con đi cùng ai nào?"