Bảo Bảo gục trong lòng ba, đầu gối lên bờ vai rộng lớn, vững chãi, ngủ một giấc thật say. Đôi má phúng phính, trắng nõn khẽ rung lên theo từng bước chân của ba, hàng mi dài ướt đẫm dính vào nhau, đuôi mắt và chóp mũi đều ửng đỏ, trông thật đáng thương.
Dù cách bế con chưa được thành thạo, nhưng Tịch Duyên Phong bước đi rất vững vàng. Anh cúi xuống nhìn con trai trong lòng, trái tim vốn lạnh lẽo, u tối dường như được một thứ gì đó ấm áp và mềm mại bao bọc, len lỏi vào từng ngóc ngách là những tia sáng mang vị ngọt ngào.
Tịch Duyên Phong dùng cằm cọ nhẹ lên xoáy tóc của con. Đang ngủ say trên vai ba, Bảo Bảo như cảm nhận được điều gì đó, bất giác mút ngón tay cái, đôi môi hồng non phảng phất một lớp sữa trắng nhạt.
Tống Miên nghiêng đầu, nhìn bầu không khí ấm áp giữa hai cha con, cũng bắt đầu tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có.
Một lúc sau, cô đặt gối ôm sang một bên rồi đứng dậy. Cô đi đến bên Tịch Duyên Phong, nhìn con trai rồi khẽ nói với anh:
"Đặt Bảo Bảo lên giường đi, thằng bé ngủ say rồi."
Tịch Duyên Phong cẩn thận ôm con, có chút không nỡ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT