Tay chọn rau của dì Lưu run lên, lòng hoảng hốt, thầm nghĩ lần này mình thực sự đã chọc phải vảy ngược của chủ nhà rồi.
Bà ta cười lấy lòng với Tống Miên, cố gắng biện minh:
"Sao đột nhiên lại sa thải tôi? Vô lý quá. Trưa nay tôi đi chợ, bệnh cũ tái phát nên phải vào bệnh viện. Tôi đã muốn vội về nấu cơm cho Bảo Bảo, nhưng y tá nhất quyết không cho đi, tôi cũng đành chịu thôi!"
Tống Miên là một diễn viên, cô thừa sức nhìn ra dì Lưu đang nói dối.
"Bảo Bảo nói ngày nào nó cũng đói bụng, bà thật sự chỉ có hôm nay là nấu cơm muộn thôi sao?" Nói rồi, cô mở tủ lạnh ra. Bên trong, đồ ăn vặt cho trẻ con chỉ có pudding dâu tây, mà đó là do cô tự mua hôm qua. "Mỗi ngày tôi đều đưa thêm tiền để bà mua chút đồ ăn vặt cho Bảo Bảo, bà đã mua gì?"
"Cái này. . ."
"Mỗi tối Bảo Bảo đều không chịu ăn cơm, cứ nói là no rồi."
Nói đến đây, gương mặt Tống Miên không kìm được mà hiện lên vẻ tức giận, cảm xúc có chút kích động, cô chất vấn dì Lưu:
"Ngày nào bà cũng đến giờ này mới nấu cơm trưa cho nó, nó còn ăn nổi bữa tối nữa sao! ?"
Cô cứ ngỡ con trai ăn quá nhiều đồ ăn vặt nên mới không chịu ăn tối, không ngờ sự thật lại là thế này. Hôm qua cô quyết định cho Bảo Bảo ăn ít đồ ăn vặt hơn, nên hôm nay không đưa thêm tiền lẻ cho dì Lưu nữa.
Cô liếc nhìn mấy cọng rau đã được cắt sẵn trên thớt, lòng đau như cắt. Cô lạnh lùng nói:
"Mấy loại lá rau úa nát nhặt được ở chợ này, bà đừng có đem về nấu cho con tôi ăn, nhà chúng tôi ăn không nổi đâu!"
Dì Lưu vốn đang đứng đó co ro, giờ sắc mặt có chút bất mãn. Bà ta biết công việc này không giữ được nữa, bèn bĩu môi một cách xấc xược, nói:
"Bọn trẻ con bây giờ đúng là quý giá thật, không như thời chúng tôi mạng tiện, nhịn đói hai ngày cũng không chết được."
Tống Miên bị bà ta chọc cho tức cười:
"Tôi sẽ khiếu nại với công ty của bà. Nếu bà thấy chưa đủ, tôi cũng có thể báo cảnh sát. Bà đến nhà tôi đã hơn một năm, tiền lẻ tôi để dành cho con trai mỗi ngày cộng lại cũng phải đến mấy chục triệu. Lúc bà biển thủ số tiền đó, chắc không nghĩ rằng một con số lớn như vậy đủ để bà ngồi tù đâu nhỉ?"
Lúc này dì Lưu mới biến sắc. Bà ta không biết chữ, vừa nghe Tống Miên dọa báo cảnh sát liền hoảng hồn. Vì thói tham lam vặt vãnh, bà ta đã bị nhiều nhà cho nghỉ việc rồi, nếu lại bị cho nghỉ, công ty chắc chắn cũng sẽ đuổi việc bà ta.
Mắt đảo một vòng, bà ta liền ngồi phịch xuống đất khóc lóc. "Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này. . ."
"Già từng này tuổi rồi mà còn phải nhìn sắc mặt người ta để bị bắt nạt thế này. . ."
Tống Miên nhìn bà ta ngồi dưới đất gào khóc mà không thể có chút đồng cảm nào. Hơn một năm trời, con trai cô còn nhỏ như vậy, bây giờ mới chỉ ba tuổi. Dì Lưu cũng là người đã lên chức bà, vậy mà có thể nhẫn tâm đối xử với con trai cô như thế!
Nghĩ đến những khổ cực mà đứa con trai bé bỏng, mềm mại của mình đã phải chịu suốt một năm qua, lòng cô quặn thắt, chỉ muốn xông lên tẩn cho mụ bảo mẫu hai mặt này một trận.
Cô cố nén cơn giận, siết chặt nắm đấm, nói:
"Bây giờ cút ngay ra khỏi đây, còn ở lại thêm một phút nào nữa tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, lúc đó bà cứ vào trại tạm giam mà khóc."
Thấy Tống Miên thật sự lôi điện thoại ra, dì Lưu cũng không dám làm loạn nữa. Sa thải thì sa thải, dù sao cũng tốt hơn là vào đồn cảnh sát.
Bà ta luống cuống bò dậy, xách chiếc túi vải thường ngày dùng đi chợ rồi chạy ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tống Miên, bà ta còn liếc cô một cái, định đòi tiền lương.
Vừa rồi Tống Miên nói sẽ trả tiền mặt cho mấy ngày lương này. Cũng tốt, nếu lỡ có bị công ty đuổi việc thật, ít nhất mấy ngày nay cũng không làm không công. Công việc giúp việc, sau này bà ta tìm lại là được, bọn trẻ bây giờ có thời gian đâu mà chăm con, bà ta sợ gì không có việc làm?
Nhưng ánh mắt Tống Miên lạnh như băng, khiến bà ta run rẩy. Lòng vừa chột dạ vừa sợ cô báo cảnh sát thật, bà ta cắn răng không dám hé lời, vội vã rời đi.
Tống Miên đứng ở cửa bếp một lúc, đưa tay lên lau nước mắt.