Ngày hôm sau, mưa thu rả rích, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất bắn lên những tia nước.
Lúc Tịch Duyên Phong rời đi, Tống Miên cũng đã tỉnh. Buổi sáng trời còn âm u, tài xế chống đỡ ô chờ ở cổng, Tống Miên tiễn anh ra cửa.
"Đến nơi nhớ báo cho em biết."
Tống Miên vén tóc sang một bên ngực, có lẽ vì chưa tỉnh ngủ hẳn nên cả người trông có vẻ lười biếng.
Tịch Duyên Phong không nhịn được mà nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, "Anh sẽ. Hôm nay em không có lịch trình, lên ngủ thêm một lát đi."
Tống Miên để mặc anh nắm tay mình, khẽ gật đầu:
"Anh đi trước đi, đừng để trễ chuyến bay."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play