Trong lúc Tống Miên đang suy nghĩ vẩn vơ, Tịch Duyên Phong nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô lại bắt đầu rỉ máu, anh lên tiếng nhắc nhở:
"Vết thương của em rách ra rồi."
"Hả?"
Tống Miên cúi đầu nhìn cánh tay mình, quả thật vết thương đã rách ra, có lẽ là do ban nãy vô tình va phải, giờ gạc băng đã thấm một màu đỏ nhạt. Cô thở dài:
"Phải băng bó lại mới được."
Vẻ mặt và giọng điệu của cô quá bình thản, như thể đây không phải là chuyện gì đáng để bận tâm. Trong lòng Tịch Duyên Phong dấy lên một sự khó chịu nhàn nhạt, nhưng lại không biết phải dùng thân phận gì để nhắc nhở cô "chú ý sức khỏe ". Cảm giác khó chịu này chỉ có thể nén lại trong lòng, không cách nào giải tỏa.
Anh lấy hộp thuốc dự phòng trong nhà ra, giúp cô vệ sinh lại vết thương, bôi thuốc, rồi băng bó. Khi đóng nắp hộp cứu thương lại, anh hỏi với giọng thờ ơ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT