Vào bếp, Bảo Bảo đặt ghế xuống, còn tự mình dịch chuyển vị trí. Tống Miên liếc nhìn, vị trí đặt ghế của con trai thế mà không cần cô phải chỉnh lại, cô liền giơ ngón tay cái cho cậu.
Cô đặt bát đũa vào bồn rửa, rồi cúi xuống bế cậu bé đã sớm dang tay chờ được bế lên đặt đứng trên ghế.
Tống Miên đưa cho Bảo Bảo một miếng giẻ, giao nhiệm vụ cho cậu:
"Con giúp mẹ lau khô nước nhé."
Bảo Bảo hăng hái:
"Vâng ạ!"
Tống Miên sợ cậu giẫm phải không mà ngã, nên thỉnh thoảng lại để ý đến hành động của cậu.
Chờ dọn dẹp xong, cô bế con trai xuống, rồi đặt bát vào tủ khử trùng.
. . .
Tắm xong cho con trai, cô để cậu tự chơi một lúc, còn mình thì xả nước vào bồn, kiểm tra nhiệt độ nước rồi mới tháo khăn tắm bước vào.
Bắp chân thon thả chìm vào làn nước hơi nóng, làn da trắng dần ửng hồng. Cô không chịu được nóng, nhưng nhiệt độ nước ở mức này không làm cô khó chịu. Mãi đến khi cả người được làn nước mềm mại bao bọc, cô mới tựa đầu vào thành bồn tắm, thở ra một tiếng khoan khoái.
Nhiệt độ nước vừa phải.
. . .
Sấy khô tóc xong, Tống Miên vào phòng khách cùng con trai xem phim hoạt hình. Chị Sao mà Bảo Bảo yêu thích nhất đang nhảy điệu múa quen thuộc hàng ngày, Bảo Bảo cũng đứng trước ti vi nhảy theo.
Tống Miên thường xuyên cùng con trai xem chương trình này, dần dần cũng quen thuộc, có thể nhảy thành thạo điệu múa mà các bạn nhỏ đều đang học.
Cô mặc bộ đồ ngủ thoải mái đi tới, đứng bên cạnh con trai, tiếp nối động tác của chị Sao trên ti vi và cùng nhau nhảy.
"Chú thỏ trắng tung tăng đến nhà bà ngoại~ "
"Ngôi nhà nhỏ xinh, là ngôi nhà nào?"
"Gõ cửa ngôi nhà giống mặt trời, chú gà trống ra chào~ "
"Gõ cửa ngôi nhà giống mật ong, chú gấu con ra chào~ "
"Gõ cửa ngôi nhà giống đóa hoa, chị bướm xinh bay ra~ "
"Đều không phải nhà bà của thỏ trắng, phải làm sao bây giờ?"
"A, bà ngoại từ ngôi nhà củ cà rốt đi ra rồi!"
. . .
Hôm nay đoàn phim làm việc không suôn sẻ, tâm trạng đạo diễn Triệu rất tệ, sau khi mắng Diệp Phi một trận, ông quyết định cho nghỉ quay hôm nay.
Trong phòng nghỉ của đạo diễn Triệu.
"Lão Triệu, ông nói xem, Diệp Phi này đắc tội với Tịch tổng rồi, vị trí nữ phụ có nên đổi người không?"
Nhà sản xuất vì chuyện này mà lo đến bạc cả đầu. Trời đã tối rồi mà ông vẫn chưa có tâm trạng ăn cơm. Phía tập đoàn Hạ chưa có động tĩnh gì, nhưng sau khi nghe chuyện xảy ra hôm nay, cả buổi chiều lòng ông cứ rối bời.
Đạo diễn Triệu cầm tách trà, thở dài:
"Lúc đó Tịch tổng không có biểu hiện gì, tôi không đoán được ý của anh ta."
Nhà sản xuất cũng thở dài:
"Tịch Duyên Phong này tâm tư sâu xa, ngay cả người tinh ranh như ông cũng không đoán được anh ta đang nghĩ gì."
"Nếu không thì sao người ta vừa rời khỏi giới giải trí, tiếp quản tập đoàn Hạ không lâu đã đưa nó lên một tầm cao mới được chứ, chúng ta đâu thể so sánh."
Đạo diễn Triệu tự giễu cười một tiếng:
"Anh ta không có biểu hiện gì, nhưng chúng ta phải biết điều. Diệp Phi không phải là nữ phụ sao? Cắt bớt cảnh quay của cô ta đi một chút."
Nhà sản xuất: "Vậy thì câu chuyện sẽ không còn trọn vẹn nữa." Đây là điều khiến người ta đau đầu nhất.
Đạo diễn Triệu đặt mạnh tách trà xuống bàn, liếc nhà sản xuất một cái:
"Biên kịch để làm gì? Anh ta không phải sống bằng nghề này sao? Ông lo cái gì. Lát nữa tôi sẽ gọi anh ta đến, cùng nhau thảo luận xem nên sửa thế nào."
Nhà sản xuất ngẩn ra một lúc:
"Haizz, cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể cắt bỏ một số cảnh quay của Diệp Phi, làm giảm đi sự hiện diện của cô ta.
Biên kịch đang ở trong đoàn phim, tuy đã nghe phong thanh và chuẩn bị tâm lý để sửa kịch bản, nhưng khi nhận được điện thoại của đạo diễn Triệu, trong lòng vẫn có chút chột dạ.
"Vâng, được, biết rồi, tôi qua ngay."
Cúp điện thoại, biên kịch liếc nhìn Diệp Phi đang bị quản lý chạy đến dạy dỗ ở trong góc, trong lòng rất khó chịu – tại sao người khác gây chuyện mà người xui xẻo lại là anh? Anh ghét nhất là loại diễn viên thích gây chuyện này!
Không giống như Tống Miên đã đóng máy hôm nay, người vừa xinh đẹp, tính cách lại khiêm tốn, diễn xuất cũng ổn, đó mới là một diễn viên tốt.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần cô ấy ở trong đoàn phim thôi cũng đã đủ mãn nhãn rồi.
. . . Đợi đã, Tống Miên?
Mắt biên kịch sáng lên, anh đấm tay:
"Sao mình lại quên cô ấy nhỉ?"
Trong lòng đã có ý tưởng, trên đường đến phòng nghỉ của đạo diễn Triệu, bước chân của biên kịch cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.