Trước khi tan học, họ tập hợp lại như thường lệ.
Thầy giáo thể dục cho họ nghỉ sớm hai phút để đến nhà ăn dùng bữa.
Quý Đồng đang đi đến nhà ăn thì Cam Đình chạy từ phía sau đến, vòng tay qua vai cô, cú va chạm mạnh khiến cô suýt ngã về phía trước.
Cam Đình kéo cô lại, "Có chuyện gì thế? Nghe họ nói cậu và cái cậu Lý Khúc ban 9 kia có gì đó à?"
Quý Đồng vội vàng giải thích, "Đừng nghe họ nói linh tinh."
"Cậu còn đưa nước cho người ta nữa mà." Cam Đình cười gian, lắc vai cô, "Nói thật đi, cậu có thích người ta không?"
Quý Đồng gỡ cánh tay đang quấn quanh cổ mình ra, "Không có." Cô vội vàng chuyển chủ đề, "Bạn trai câu đâu rồi?"
"Đi ăn với bạn bè ở trường cấp ba số Ba rồi." Cam Đình lại ôm lấy cô, "Cậu đừng đánh trống lảng, xem tai cậu đỏ hết cả rồi kìa." Cô ấy cố ý thở dài, "Có chuyện gì thì nói cho tớ biết chứ, tớ là bạn cùng bàn của cậu mà, thật không công bằng! Tớ chuyện gì cũng kể cho cậu hết."
Cam Đình đang thao thao bất tuyệt thì nghe thấy có người đến từ phía sau, gọi "Quý Đồng."
Là Lý Khúc.
"Là Lý Khúc kìa." Cam Đình đẩy Quý Đồng về phía cậu, "Đi ăn cùng đi."
Lý Khúc không trả lời Cam Đình, mà nói với Quý Đồng, "Trời sắp mưa rồi, đi về lớp lấy ô đi."
Trời nắng chang chang, mưa gì chứ?
"Không phải đâu, dự báo thời tiết nói gần đây trời đều nắng mà, với lại mặt trời đang chói chang thế này." Cam Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nheo mắt lại.
"Đôi khi dự báo thời tiết không chính xác."
Cam Đình cúi đầu nhìn cậu, nửa tin nửa ngờ, "Thật sao."
Lý Khúc nói không đi ăn nữa, nhưng Cam Đình không chịu bỏ cuộc, dùng đủ mọi cách để thuyết phục cậu đi cùng.
Lý Khúc không từ chối nữa.
Chưa đến nhà ăn, chuông tan học đã reo, tòa nhà dạy học lập tức tuôn ra hàng ngàn người, xếp hàng trước mặt họ.
Mấy người họ đứng giữa dòng người.
Quý Đồng cúi đầu, Lý Khúc đứng sau cô, hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Hắn rất muốn ở bên cô lâu hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn, nói cả một ngày, một đêm, cả một đời.
Nhưng tùy tiện nhập vào cơ thể con người là vi phạm âm luật, với tư cách là một tuần sứ, hắn phải làm gương. Nếu chính mình còn không tuân thủ luật lệ, làm sao có thể khiến người khác phục tùng?
Hiện tại đã vi phạm quy định, theo lý mà nói thì phải xuống địa ngục chịu phạt. Nếu là vài chục năm trước, hắn chắc chắn sẽ không bận tâm đến những điều này, mặc kệ địa ngục, hình phạt, âm ti hay luật lệ gì, chỉ cần làm theo ý mình, sảng khoái là được.
Nhà ăn đông nghịt người, những học sinh xếp hàng phía sau sốt ruột chờ đợi, chỉ mong được vượt qua mọi người để bay đến quầy thức ăn ngay lập tức.
Một nam sinh chen lấn lên trước, định chen vào chỗ người quen, không may đụng phải Quý Đồng. Vừa định xin lỗi, Lý Khúc đã dùng tay đẩy mạnh, khiến cậu ta suýt ngã.
Nam sinh ôm ngực, đứng vững lại, mất hai giây phản ứng rồi chửi một câu, “Mày bị điên à!”
Quý Đồng cũng cảm thấy người này có vấn đề.
Tính tình này thật sự quá nóng nảy.
Cam Đình khéo léo hơn, vội vàng giúp hòa giải, xin lỗi hai tiếng, không ngờ bị Lý Khúc kéo ra sau lưng.
Cậu với vẻ mặt như muốn gây sự, lạnh lùng nói với nam sinh kia, "Cút về sau đi."
"Mày bảo ai cút!"
Người kia cũng không phải dễ bắt nạt, hơn nữa còn đi với ba người.
Cam Đình rất bất lực, Lý Khúc này, muốn ra oai cũng không biết đếm xem có bao nhiêu người.
May mắn thay, chưa kịp động tay thì thầy giám thị tuần tra đã đi đến.
Mọi người đành nuốt giận, tản ra.
Quý Đồng kéo cậu sang một bên, "Cậu đừng nóng nảy, cũng không phải chuyện gì lớn."
Lý Khúc ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Quý Đồng mời Lý Khúc ăn trưa để cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.
Lý Khúc ngồi ngay ngắn trước mặt họ, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ như một cán bộ lão thành.
Cam Đình nhìn cử chỉ kỳ lạ của cậu, "Cậu ngồi thẳng thế làm gì?"
Nghe vậy, Lý Khúc thả lỏng lưng một chút.
Quý Đồng thấy cậu không động đũa, "Sao không ăn?"
Cậu nhìn đồ ăn, "Tôi không đói."
Cam Đình đảo mắt giữa hai người, thật là ngượng ngùng! Cô ấy nhìn mà sốt ruột, "Mua rồi thì đừng lãng phí!"
Quý Đồng tưởng cậu không thích, nhưng lúc mua cơm hỏi muốn ăn gì, cậu lại im lặng không nói, "Có muốn mua món khác không?"
"Không. Không cần." Lý Khúc cầm đũa lên, giữ trong tay.
Cam Đình nhìn cậu, bật cười, "Cậu cầm đũa kiểu này à?"
Đã mấy chục năm hắn không dùng thứ này, quên thì không quên, nhưng cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn gắp một miếng thịt kho, cho vào miệng. Mùi vị hơi lạ, không giống như lúc xưa.
Nhưng, rất ngon.
Lý Khúc mỉm cười.
Quý Đồng nhìn cậu, hỏi: "Cười gì vậy?"
"Không có gì, ngon."
Cam Đình cố nhịn cười, hai con người thâm trầm này ở cùng nhau đúng là hết thuốc chữa!
Hài hước quá!
...
Ăn xong bữa.
Mỗi người trở về lớp của mình.
Đi được nửa đường, trời bắt đầu đổ mưa.
Cam Đình ngạc nhiên, "Mưa thật này! Dự báo thời tiết đúng là không chuẩn."
Mưa không to, họ chạy lúp xúp về lớp.
Hà Phong nhớ chỗ ngồi của cậu ta, ngồi xuống và gục mặt lên bàn, rồi mới rời khỏi cơ thể đó. Lý Khúc tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ, ngực đau nhói, ký ức cũng có chút hỗn loạn.
Cậu ta đứng lên, suýt nữa thì ngã, phải vịn vào bàn để đi ra ngoài.
Một người bạn thấy cậu ta đi loạng choạng, "Sao thế? Đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm."
"Không phải cậu vừa mới về sao?"
Lý Khúc như không nghe thấy, vẫy tay, rồi đi ra khỏi lớp.
...
Quý Đồng nằm trên bàn ngủ một giấc trưa.
Cô ngủ đến tận giờ học buổi chiều, vẫn là Cam Đình gọi cô dậy.
Cô lại mơ thấy một giấc mơ. Cô mơ thấy một thiếu niên dẫn theo một con sói trắng, dáng người rất cao, vai rộng eo hẹp.
Nhưng trong mơ, cô không sao nhìn rõ mặt của thiếu niên ấy.
Quý Đồng viết hai chữ lên vở, rồi ngây người nhìn nó, bỗng nhiên hỏi Cam Đình, "A Chi là ai?"
"A Chi gì cơ? Cậu mộng du đấy à?"
Quý Đồng gõ gõ đầu, không nghĩ nữa.
...
Tan học tự học buổi tối, Quý Đồng một mình đi ra khỏi cổng trường.
Chưa đi được bao xa, cô bị kéo lê, lôi vào một cái sân nhỏ hoang tàn.
Khắp nơi là cỏ dại cao lút đầu, những mạng nhện khổng lồ giăng giữa tường và cây, dính vài xác côn trùng khô héo.
Trên chiếc tủ cũ nát bên tường có hai chiếc đèn pin, chùm sáng chiếu thẳng vào Lý Khúc đang quỳ giữa sân.
Cậu ta cúi đầu, chỉ một bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Trong sân có khoảng bốn năm, hoặc năm sáu người, cầm đầu là Trương Tâm Nhụy.
Cậu ta không đáng phải chịu liên lụy này, tất cả là vì giúp mình, Quý Đồng cảm thấy vô cùng áy náy, “Các người thả cậu ấy ra.”
Trương Tâm Nhụy ngồi xổm trên một đống gạch vụn, tay kẹp một điếu thuốc, vẻ bất cần đời hút một hơi, cười với cô, "Không thả đấy, mày làm gì được tao?" Trương Tâm Nhụy nhảy xuống, đi đến trước mặt Lý Khúc, túm lấy tóc ngắn của cậu ta, kéo đầu cậu ta ngẩng lên, "Nhìn này, đại anh hùng, tiểu mỹ nhân của mày đến rồi."
Ánh đèn pin chiếu vào mặt cậu ta, khóe mắt Lý Khúc rớm máu, bị ánh sáng chói mắt đến không mở nổi.
Trương Tâm Nhụy lại nhìn sang Quý Đồng, "Qua đây."
Quý Đồng bị một tên tóc vàng đẩy đến trước mặt cô ta, cô vùng vẫy không thoát ra được, bị ấn ngã xuống đất.
Trương Tâm Nhụy vỗ vỗ vào mặt Lý Khúc, "Nói gì đi chứ, câm rồi hả? Tao nhớ là không đánh vào miệng mày mà."
Lý Khúc buộc phải nhìn Quý Đồng một cái, "Tôi không quen người này." Cậu ta đột nhiên bĩu môi, nước mắt chảy ra, giọng run rẩy nói một câu, "Thả tôi ra đi."
Quý Đồng sững sờ.
...
Hà Phong đi họp ở phía Tây thành phố, họp suốt cả một đêm.
Cuộc họp kết thúc, hắn tính toán thời gian, Quý Đồng chắc đã về nhà rồi.
Hắn trực tiếp đến nhà cô, nhưng không thấy ai.
Hà Phong đợi một lúc ở cầu thang, mười một giờ, cô vẫn chưa về. Hà Phong sợ cô xảy ra chuyện trên đường, bèn men theo con đường từ trường về nhà để tìm.
Trường học đã trống rỗng từ lâu.
Hà Phong vào lớp học của cô đi một vòng, vẫn không thấy ai, hắn đi ra ngoài tiện tay bắt một con ma để tra hỏi. Con ma sợ hãi, lắp bắp trả lời: "Không... không biết... không thấy."
Hỏi mấy con ma nữa, vẫn không có tin tức.
Lúc này, Hà Phong cuống lên.
Lý Khúc thực sự không chịu nổi đòn, đám người này cũng không ra tay quá nặng, chỉ là đá vài cái, đấm hai cú, vậy mà cậu ta đã nằm trên đất không đứng dậy nổi. Họ không thô bạo với Quý Đồng, hôm nay mục đích chính là Lý Khúc, bắt Quý Đồng chỉ là để cô thấy bộ dạng hèn nhát của cậu ta.
Quý Đồng là một người trầm lặng, hiếm khi ồn ào, bình thường nói to một chút đã là ghê gớm lắm rồi. Nhưng nhìn thấy họ sỉ nhục Lý Khúc như vậy, cô lo lắng đến mức không làm gì được, chỉ biết không ngừng cầu xin.
Trương Tâm Nhụy thấy phiền, xé một miếng băng dính bịt miệng cô lại.
Những tiếng "ưm ưm ưm" vang lên, giống như một hạt giống muốn nảy mầm, nhưng lại bị một bàn chân ấn sâu xuống bùn.
Tên tóc vàng giữ chặt Quý Đồng, vừa cười vừa la hét, ra hiệu với tên tóc đỏ, tay vô ý buông lỏng một chút. Quý Đồng chớp lấy cơ hội vùng thoát, giật miếng băng dính trên miệng ra, lao về phía Lý Khúc. Dù sức lực yếu ớt, cô vẫn muốn che chở cho cậu ta.
Nhưng chưa kịp đến gần, cô đã bị kéo sang một bên như một con gà con.
"Lao lên làm gì, muốn chết à?"
Quý Đồng không đứng vững, ngã ngồi xuống đất, bỗng hét lên một cách điên cuồng: "Các người có giỏi thì nhắm vào tôi đây này!"
Hà Phong đứng trên mái nhà, cảm nhận được cô, đột nhiên quay đầu lại. Tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức khi tiếng vang của Quý Đồng còn chưa dứt, hắn đã xuất hiện trên không trung.
Lập tức, trong sân gió lốc nổi lên, mạng nhện bị xé tan, lá cây bị giật khỏi cành, bay lả tả khắp trời.
Một làn bụi mịt mù bay vào mắt, Trương Tâm Nhụy dụi mắt, chửi một câu, "Mẹ kiếp, gió ma từ đâu đến vậy."
Quả thật cô ta đã chửi đúng.
Gió ma.
Trong lúc mọi người giơ tay che mặt, Lý Khúc đứng dậy giữa cuồng phong và lá cây bay loạn xạ, hai mắt toát ra sát khí đằng đằng, như muốn xé xác tất cả bằng ánh mắt.
Tên tóc vàng thấy cậu đứng dậy, chửi một câu, lao đến định đá vào đầu gối cậu. Lý Khúc nghiêng người nhanh nhẹn né tránh, giây tiếp theo, cậu ấn chặt vai cậu ta, bẻ người cậu ta ra phía sau, rồi đấm một cú bay xa ba bốn mét.
Cậu xoay xoay cổ tay, tỏ vẻ rất bực bội.
Cái thân xác rách nát này, chẳng có chút sức lực nào.
Mọi người kinh ngạc, họ cảm thấy Lý Khúc như biến thành một người khác, từ khí thế, biểu cảm, đến từng cử chỉ.
Quý Đồng ngồi trên đất, ngây người nhìn lên cậu ta.
Chỉ thấy mỗi đòn tấn công của Lý Khúc đều vững vàng, chính xác và tàn nhẫn, chưa đầy nửa phút, mấy nam sinh đã nằm la liệt trên đất không dậy nổi.
Trương Tâm Nhụy sợ hãi, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất.
Lý Khúc đi thẳng về phía cô ta, Trương Tâm Nhụy liên tục lùi lại, môi run lập cập, "Mày... mày làm gì... mày muốn làm gì... mày mà dám động vào tao, tao tao tao sẽ không tha cho mày đâu! Mày đừng có qua đây." Cô ta mất tự tin, quay người định chạy, không ngờ Lý Khúc túm lấy tóc cô ta, giật ngược lại.
"Mày buông ra! Thằng khốn!"
Lý Khúc kéo lê cô ta, để lại một vệt dài ngoằn ngoèo trên mặt đất. Cậu đi đến trước một chiếc ghế cũ nát, dùng chân đạp nát nó, rồi nhặt một cái chân ghế từ đống gỗ vụn.
"Lý Khúc"
"Lý Khúc—" Quý Đồng hoảng hốt. Cô thấy Lý Khúc cầm chân ghế, giơ tay lên, định đâm vào Trương Tâm Nhụy. Cô lảo đảo vượt qua đống gạch đá, lao tới ôm lấy eo cậu.
"Đừng mà!"
Chiếc chân ghế dừng lại trước trán Trương Tâm Nhụy, cô ta sợ đến cứng người, hồn phách như muốn rời khỏi xác.
Trong chớp mắt, Lý Khúc đã bình tĩnh lại, đứng thẳng người và ném món đồ trong tay đi.
Thấy cậu dừng lại, Quý Đồng buông tay và lùi lại một bước.
Lý Khúc quay người, thấy mặt cô trắng bệch, "Làm cậu sợ rồi."
Đồng bọn của Trương Tâm Nhụy cũng sợ ngây người. Họ nghĩ tên bốn mắt này bị điên rồi. Chúng nó vội vàng dìu Trương Tâm Nhụy chạy trốn.
"Họ đi rồi."
"Tôi có cần đuổi theo không?"
"Cậu vừa suýt nữa... giết người là phạm pháp, không đáng đâu."
"Xin lỗi." Lý Khúc nhíu mày, lau nước mắt ở khóe mắt cô, "Tôi không ngờ họ còn đến tìm cậu, là tôi xử lý không thỏa đáng, cậu đừng lo, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Quý Đồng không nói gì.
"Tôi đưa cậu về nhà nhé."
Những người đó chạy gấp, không kịp cầm đèn pin, một luồng sáng chẻ đôi màn đêm, chiếu thẳng xuống dưới chân cậu.
Quý Đồng đột nhiên hỏi: "Cậu có sao không?"
Lý Khúc lau vết bùn trên khóe miệng: "Không sao."
Quý Đồng nhìn thẳng vào mắt cậu, "Hôm nay cậu rất kỳ lạ."
Lý Khúc nhìn cô một lúc rồi dời ánh mắt đi, cúi xuống nhặt đèn pin, "Muộn rồi, về nhà thôi."
Cậu quay người, chiếu đèn pin ra phía trước.
"Đợi đã."
Lý Khúc quay đầu nhìn cô.
Quý Đồng lấy một quyển sách từ trong ba lô ra, "Sách của cậu này."
Lý Khúc đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Không có gì đâu."
Quý Đồng vốn dĩ rất nhạy cảm với những chuyện như vậy. Một người dù có thất thường đến đâu cũng không thể thay đổi lớn đến thế trong một thời gian ngắn. Cô cố tình lấy sách của mình đưa cho cậu để thăm dò, không ngờ lại đoán đúng.
"Đây không phải sách của Lý Khúc.
Anh là ai? Tại sao lại nhập vào người cậu ấy?"
...