Quý Đồng nghỉ học gần nửa năm, đầu năm cô đụng phải một con quỷ già khó đối phó, bị nó hành cho sống dở chết dở suốt hơn một tháng. Bà đồng xem, thầy đạo cũng tìm, tốn công tốn của, cuối cùng cũng tiễn được nó đi.

Chưa yên ổn được mấy ngày, lại đụng phải một con quỷ nữa.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô đã gặp không ít thứ như vậy, cũng đã quen rồi, nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt, cuộc sống, sức khỏe và tinh thần đều bị ảnh hưởng.

Châu Hâm không còn cách nào, bèn đưa cô đến chùa ở một thời gian.

Nơi cửa Phật, quả thật rất an lành.

Giữa tháng Tám, Châu Hâm đón Quý Đồng về, một là để kịp nhập học lại vào tháng Chín, hai là để cô thích nghi lại với cuộc sống ở nhà, dù sao nếp sinh hoạt ở chùa cũng khác bên ngoài.

Họ chuyển đến nhà mới.

Nơi ở cũ không xa có một cái hồ, lại xây thêm một cây cầu, nói là làm vỡ phong thủy. Châu Hâm vội vã lo lắng đổi nhà, là một khu chung cư mới với thiết kế đặc biệt và cực kỳ phong cách. Lại ở gần một một ngôi chùa, nghĩ rằng có thể nhờ một chút ánh sáng Phật pháp mà quỷ quái cũng tránh xa.

Từ khi rời chùa, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng Châu Hâm vẫn luôn lo lắng.

Vài ngày trước khi khai giảng, bà liên hệ được một vị đại sư, đưa Quý Đồng chạy một chuyến đến Giang Tây xin một lá bùa và một sợi dây chuyền đỏ về. Có tác dụng hay không thì không nói, ít nhất cũng để an tâm.

Tuy nhiên, từ khi có hai bảo bối này, Quý Đồng thực sự không còn gặp chuyện tà ma nữa.

...

Quý Đồng chuyển đến trường Trung học số Hai, cũng ở trong khu vực này, không xa nhà và chùa.

Đây không phải là ngôi trường tốt nhất, Châu Hâm sợ Quý Đồng không theo kịp, bị áp lực, nên chưa bao giờ hỏi han về việc học, mong ước duy nhất là cô có thể khỏe mạnh và bình an.

Đầu năm học mới, giáo viên chủ nhiệm bận rộn nhiều việc, vội vàng sắp xếp cho Quý Đồng một cái bàn, bảo cô ngồi gần bục giảng.

Học sinh mới luôn thu hút sự chú ý, huống chi học sinh này lại có vẻ ngoài nổi bật.

Quý Đồng luôn uể oải, có thời gian là lại gục xuống bàn ngủ. Sắc mặt cũng không tốt, như thiếu máu, không có sức sống, trông ốm yếu. Không phải do chuyện ma quỷ vừa rồi, cô từ nhỏ đến lớn đã thấy vô số ma quỷ, chính vì vậy mà cơ thể thường xuyên gặp vấn đề, vận khí cũng bị ảnh hưởng.

Học được hai ngày, Quý Đồng cuối cùng cũng có một chỗ ngồi đàng hoàng. Cô cao nên được sắp xếp ngồi ở hàng thứ năm, trước và sau đều là con trai.

Bạn cùng bàn tên là Cam Đình, là một cô gái xinh đẹp với gương mặt đậm nét, hôm qua còn để tóc xoăn mì tôm, hôm nay bị ép duỗi thẳng, còn cắt tóc ngang vai.

Tiết tự học buổi tối, Cam Đình viết xong nhật ký, sờ sờ mó mó, rồi chọc chọc vào Quý Đồng đang làm bài tập, "Tám chuyện chút đi."

Thầy giáo Vật lý ngồi trên bục giảng đọc sách, Quý Đồng không nói chuyện, liếc nhìn Cam Đình một cái, rồi viết một chữ "Được" lên giấy nháp, đẩy đến giữa hai người.

"Thầy Vương không quản đâu, nói nhỏ thôi là được." Cam Đình cắn đầu bút, thấy cô không lên tiếng, quan sát chiếc mũi cao của cô, hỏi, "Cậu có bạn trai chưa?"

Quý Đồng lắc đầu.

"Không ai theo đuổi cậu sao?"

Quý Đồng lại lắc đầu.

"Sao có thể? Cậu trông đẹp thế mà."

Cam Đình nhìn chằm chằm vào cô, Quý Đồng bị nhìn có chút ngại.

"Nhưng sắp có rồi." Cam Đình xoay cây bút trong tay, "Hai ngày nay cả lớp đang bàn tán về cậu, hôm nay lúc tập thể dục, Tưởng Triều cứ lén nhìn cậu mãi."

Quý Đồng hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, cũng không muốn biết Tưởng Triều là ai.

"Tớ nghĩ là..."

"Cam Đình! Em làm gì đấy? Cứ cúi đầu thì thầm mãi thế?" Giọng của giáo viên chủ nhiệm vọng đến từ cửa sau. Cả lớp đồng loạt ngẩng đầu lên, tất cả đều nhìn về phía họ.

Cam Đình im bặt, gãi gãi đầu, cúi xuống quyển sách, lấy bút vẽ nguệch ngoạc lên đó, giả vờ đang học bài nghiêm túc.

Quý Đồng đưa quyển sổ qua, trên đó viết: "Từ giờ nói chuyện bằng chữ thôi nhé."

Cam Đình "phì" một tiếng bật cười, vội lấy tay che miệng, viết lại lên giấy: "Ok!"

...

Châu Hâm làm trong ngành truyền thông, mở một studio trong khu vườn văn hóa sáng tạo, gần đây bận rộn đến mức công việc không thể quán xuyến hết, phải nhờ hai nhân viên dưới quyền duy trì.

Sau khi cuộc sống của Quý Đồng trở lại bình thường, công việc của bà cũng dần ổn định. Ban đầu, bà luôn đưa đón Quý Đồng đến trường hai lần mỗi ngày, nhưng sau đó công việc tăng lên, bà bận đến chóng mặt, nên để con tự đi về.

Trường học cứ nửa tháng lại có một đợt nghỉ cuối tuần hai ngày. Chiều thứ sáu tan học, cả lớp ồn ào như ong vỡ tổ, người thì về nhà, người thì đi chơi.

Bên ngoài trời đang mưa, Quý Đồng không mang ô, nghĩ đợi mưa tạnh rồi về nên ở lại lớp làm thêm mấy bài tập.

Bạn bè dần dần rời đi hết, cả tầng lầu trở nên yên tĩnh lạ thường.

Quý Đồng khoác ba lô ra khỏi trường. Thường thì giờ này trời còn sáng, nhưng vì trời mưa nên đã sớm tối sầm lại.

Mưa vẫn chưa tạnh, cô đành bắt xe buýt để về.

Quý Đồng lên xe buýt tuyến số 13. Trên xe có ba hành khách, một người ngồi sau ghế tài xế, một người ngồi ở giữa, và một chú béo ngồi cuối xe, mặc đồ đen, cúi đầu bất động.

Từ đây về nhà chỉ còn một trạm nữa, Quý Đồng lười ngồi, đứng ở cửa lên xuống, nhìn những vệt mưa từ từ chảy trên cửa sổ, đan xen vào nhau, lan tỏa ra, trông như lớp vỏ cây khô sần sùi dính đầy nhựa.

Trời mưa đường tắc, xe buýt cứ đi rồi lại dừng.

Quý Đồng một tay vịn vào tay nắm, một tay nhấc dây đeo ba lô ở vai phải lên. Người đàn ông mặc đồ đen ở cuối xe đã đứng cạnh cô từ lúc nào, vẫn cúi gằm mặt.

Quý Đồng không nhìn anh ta, vô cớ ngáp một cái, nước mắt cũng trào ra.

Buồn ngủ quá.

Cô cụp mi mắt, mệt mỏi nhìn cái bóng của mình trên mặt đất cứ lắc lư theo nhịp xe.

Khoan đã?

Người bên cạnh không có bóng.

Quý Đồng mở to mắt, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo. Không thể nào, từ khi có lá bùa và vòng tay đỏ bên người, cô chưa bao giờ gặp ma.

Chẳng lẽ bảo bối mất tác dụng rồi?

Cô dùng cánh tay ôm cột, hơi nghiêng người, vén tay áo đồng phục lên, để lộ cổ tay.

Vòng tay đã biến mất.

Cô ngây người một lúc.

Nó đi đâu rồi? Lá bùa đâu??? Có trong ba lô không???

Hoàn toàn không nhớ gì cả.

Đến ngã tư, xe buýt dừng lại.

Quý Đồng giả vờ như không thấy gì, chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa xe.

Nhưng! ta không muốn trêu chọc ma, mà ma lại cứ thích trêu chọc ta.

Con ma đó dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, đột nhiên lơ lửng dừng lại ngay trước mặt Quý Đồng, trừng cái hốc đen không có nhãn cầu ra mà quan sát cô.

Quý Đồng vẫn bình chân như vại, coi như không thấy gì.

Con ma một mắt vẫn đứng bất động nhìn cô.

Cuối cùng cũng đến trạm, cửa xe vừa mở, Quý Đồng bình tĩnh xuống xe, để không lộ vẻ sợ hãi, cô không dám chạy quá nhanh, chỉ bước đi vội vã.

Con ma một mắt cứ theo cô, từ sau lưng lướt đến bên cạnh, rồi từ bên cạnh bay ra trước mặt. Quý Đồng cảm thấy mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng trên thực tế cả người cô lạnh toát.

Sao vẫn còn theo?

A a a đừng theo nữa mà!!!

Quý Đồng đang bực bội, con ma một mắt đột nhiên đưa tay về phía cô, cô giật mình run rẩy. Con ma một mắt cười hềnh hệch, chu môi lại gần cô.

Quý Đồng cắm đầu cắm cổ chạy.

Những con ma cô thường gặp, ngoại hình hầu hết không khác gì con người. Có con mờ ảo hơn, có con thì không. Lang thang trên thế gian, nếu không chú ý nhìn kỹ, thường không thể phân biệt được đâu là người, đâu là ma.

Nếu như thế này, lại thêm hành vi phóng túng, đại khái không phải là ma tử tế gì.

Nếu thực sự bị loại này quấn lấy, sẽ phát điên mất.

"Em gái."

"Em gái, đợi tôi với."

Đi gấp, lại đụng phải người, ba lô rơi xuống đất, Quý Đồng quay lại nhặt, thấy con ma một mắt nhe răng trợn mắt bay về phía mình, cô nhặt ba lô lên che đầu rồi chạy vụt đi.

Mưa trút xuống mặt không ngừng, làm mờ đi tầm nhìn.

Quý Đồng chạy loạn xạ, không biết sao lại lọt vào cái hẻm hoang vắng này, chạy mãi mà không ra được.

Chạy được một lúc, hết đường đi, trước mặt là một bức tường đá cao ngất.

"Em gái."

Hắn ta thật ghê tởm, dâm đãng, giọng nói lại ghê rợn.

Quý Đồng chưa từng gặp quỷ dâm dục bao giờ, chân mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống ôm đầu không dám nhìn hắn, bắt đầu niệm Lăng Nghiêm Chú.

"Đừng niệm."

"Đừng niệm nữa."

Hỏng rồi, đầu óc bỗng nhiên đơ lại, câu tiếp theo niệm thế nào ấy nhỉ?

Rõ ràng trước đó đã gần như thuộc lòng.

"Em gái đừng niệm nữa mà."

Quý Đồng co rúm lại, không sao nhớ ra được, đấm vào đầu mình mấy cái, bịt tai hét to một câu: "Cút đi."

Quả nhiên không còn tiếng động nữa.

Đi rồi sao?

Quý Đồng nhìn qua khe hở của cánh tay, chỉ thấy con ma một mắt lơ lửng trên không trung, miệng há hốc, lưỡi thè ra, vẻ mặt rùng rợn.

Một bàn tay nắm lấy cổ hắn, đột nhiên hất hắn bay đi, rồi mắng một tiếng đầy kinh hãi,

"Cút!"

Sự hung hăng toát ra từ một chữ "cút" này khiến Quý Đồng rùng mình.

Xung quanh quá tối, cô không thể nhìn rõ mặt mũi người kia, chỉ biết đó là một người đàn ông, khoác áo choàng đen, dáng người cao lớn.

Hắn đứng bất động, dường như đang quan sát cô.

Quý Đồng hơi ngẩng mặt lên, để lộ nửa chiếc mũi, nhìn về phía mặt hắn, tối đen như mực, bị vành mũ rộng che khuất, không thấy gì cả.

Xung quanh không có đèn, hắn không chỉ không có bóng mà bản thân cô cũng không có.

Vậy, đây là người hay là quỷ?

Đang suy nghĩ, tất cả đèn trong hẻm bỗng chốc sáng rực lên. Ánh sáng quá chói mắt, Quý Đồng đưa tay che mắt lại, khi bỏ tay ra, trước mặt cô trống không.

Hắn đã biến mất.

Và con đường phía trước sáng bừng.

Quý Đồng vội vã đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.

...

Bà nội đi chơi mạt chược, Châu Hâm cũng không có nhà.

Lá bùa đặt trên bàn học, nhưng sợi dây đỏ vẫn không tìm thấy. Quý Đồng gọi điện cho Châu Hâm, không được, năm phút sau, Châu Hâm gọi lại cho cô.

"Đồng Đồng à, mẹ đang ở nhà bà ngoại, bà ngoại có chút chuyện, mẹ phải ở lại đây vài ngày, tiền tiêu vặt mẹ để ở chỗ bà nội rồi, nhớ uống thực phẩm chức năng, vòng tay hạt châu đừng rời tay, nghe không?"

"Bà ngoại làm sao ạ?"

"Bị xe nhỏ đâm một chút, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi, con đừng lo lắng, vài ngày nữa mẹ sẽ về."

"Vâng."

Quý Đồng nhìn lá bùa trên bàn, hỏi, "Mẹ có thấy sợi dây đỏ của con không?"

"Vòng tay à? Con vẫn luôn đeo mà? Mất rồi sao?"

"Con tìm lại xem sao, có thể vô ý đánh rơi ở đâu đó rồi."

"Hôm nay con có ổn không? Có gặp phải chuyện gì không?"

Quý Đồng không muốn mẹ lo lắng, "Không ạ."

"Có chuyện gì phải nói cho mẹ biết ngay. Buổi tối đừng quên uống sữa, nhớ hâm nóng lên rồi uống."

"Vâng."

"Vậy thôi nhé, con tự giữ an toàn, cứ ở nhà thôi đấy."

"Vâng."

Cuộc gọi kết thúc, Quý Đồng đặt điện thoại xuống.

Cô lại lục soát ba lô một lần nữa, vẫn không tìm thấy sợi dây đỏ.

Ngoài cửa sổ, một cái bóng lướt qua nhanh chóng.

Quý Đồng giật mình, vội vàng kéo rèm cửa lại.

Cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông mặc áo choàng đen ban nãy, dường như bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng mắng thấp trầm đó.

Cút!

Hắn có vẻ rất lợi hại.

Còn rất hung dữ.

Quý Đồng hồi tưởng lại thân hình của hắn, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn. Cô thở hổn hển mấy hơi, chắp tay cầm lá bùa, đứng dậy nhảy mấy cái để chuyển sự chú ý.

Mặc kệ là người hay quỷ, ít nhất đã giúp mình.

...

"Không ở lại thêm chút à?"

"Ừ."

Mạnh Nguyên lóe lên trước mặt Hà Phong, chặn đường hắn, "Đi đâu thế?"

"Ngủ."

"Ô, cùng nhau đi."

Hà Phong vung tay đánh cho cô một vòng, "Ta có việc công, rời đi một lúc, cô ở đây canh chừng, có tình hình gì thì báo cho ta."

Mạnh Nguyên thu lại luồng khí, nhìn Hà Phong biến mất, "Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

...

Con ma một mắt vẫn không dám bỏ đi, chủ động nhận tội còn hơn bị Hà Phong truy đuổi.

Thấy Hà Phong rời khỏi nữ quỷ kia, hắn vội quỳ xuống, "Hà đại nhân, tiểu nhân không dám nữa đâu, cô bé đó có thể nhìn thấy bọn tôi, tôi chỉ muốn trêu chọc cô nhóc một chút thôi, không có ý làm gì cả, xin ngài tha cho..."

Hà Phong từ trên cao nhìn xuống một cái, nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ dùng roi hồn đánh cho tan thành mây khói, "Tự đi đến Điện Thập Nhất để chịu phạt."

Con ma một mắt muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn lại thì Hà Phong đã biến mất.

Nó vô cùng hối hận, giận đến nỗi con mắt còn lại cũng muốn rớt ra.

Thật xui xẻo! Sao lại đụng phải vị này chứ.

...

Đêm khuya, Quý Đồng gục xuống bàn làm bài thi rồi ngủ thiếp đi.

Trán cô lấm tấm một lớp mồ hôi, chiếc áo mỏng sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hà Phong đứng ở góc tường nhìn cô một lúc lâu.

Hắn rất muốn lại gần cô, yêu thương cô, nhưng lại sợ cô không chịu nổi mà khó chịu.

Tìm kiếm lâu như vậy, cứ tưởng tình cảm bị kìm nén bấy lâu sẽ bùng phát dữ dội, không thể kiểm soát. Nào ngờ, lại là sự kiềm chế vô tận.

Cửa ra vào và cửa sổ phòng đều đóng kín, cũng không bật điều hòa, rất oi bức.

Hắn thổi mở một cánh cửa sổ, để gió nhẹ lùa vào, rồi rời đi.

Quý Đồng ngủ đến tê tay chân, vừa mở mắt ra, bị cái bóng của mình trên cửa sổ dọa cho giật mình.

Cô nhớ rõ ràng mình đã đóng cửa sổ rồi.

Rèm cửa động đậy một chút, Quý Đồng bật dậy, kéo cửa sổ lại, khóa chốt.

Cô không có tâm trạng nghĩ nhiều, cất sách vở rồi leo lên giường.

Một số chuyện càng nghĩ càng sợ, đặc biệt là vào ban đêm.

Không sao, không sao, trong nhà đã đặt nhiều vật trấn tà.

Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.

...

(🦖: ở những đoạn đối thoại của 👻👹 mình sẽ dịch là Ta-ngươi hoặc điều chỉnh khác tùy theo thân phận nhé! )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play