Ba ngày, suốt ba ngày Tịch Anh đều không đến nhà gỗ, một là muốn cho hắn một bài học, nếu hắn không định trả tiền thì nàng cũng chẳng hầu hạ!
Không chịu được kiểu "bá vương" này thì đi chỗ khác mà thử!
Hai là nàng bắt đầu đi học, tối về nhà lại muộn, chẳng còn thời gian.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn đòi hết nợ cũ, cái mối làm ăn này nàng không định làm nữa, dù sao việc học vẫn quan trọng hơn.
Nếu hắn thật sự không có chỗ đi thì nàng sẽ đưa đồ ăn đúng giờ, coi như hết tình hết nghĩa.
Nàng đoán hắn chắc là cãi nhau với gia đình rồi bỏ nhà đi, một thiếu niên nổi loạn, có tiền hay không thì khó nói.
Một mặt, trang phục của hắn cùng cái khí chất hơn người kia không giống người không có tiền, nhưng nói hắn có tiền thì đến giờ nàng một xu cũng chưa thấy, ngày hôm qua bị hắn lừa một vố đúng như nàng nghĩ.
Ôi chao, nghĩ đến mà xót!
Vụ làm ăn này mà một xu cũng không thu lại được thì đúng là lỗ vốn nặng, nàng tính sơ sơ, ăn uống đi lại cộng lại cũng mất hơn bảy trăm đồng rồi, cái thằng nhóc này! Nàng nhất định phải tìm cách moi tiền từ hắn!
Nhưng mà muốn moi tiền từ túi của kẻ nghèo mạt rệp? Cạy miệng ác quỷ mà xin ăn?
Thật đúng là ông Thọ tự thắt cổ, chán sống rồi!
"Cộc cộc."
Tịch Anh đang nghĩ ngợi thì bị tiếng gõ bàn làm gián đoạn, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy một bàn tay trắng nõn đang gõ nhẹ lên mặt bàn của nàng.
"Bài tập tiếng Anh."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì đúng là cậu ấm nhà địa chủ, Tịch Anh cúi đầu lấy vở nộp cho hắn.
Nhưng mà người kia nhận bài tập rồi vẫn không đi.
"Cậu còn có việc?"
Tịch Anh dùng khuỷu tay huých huých Triệu Đức Thắng đang nằm bò ngủ, "Ê, Đại Thánh, địa chủ... dậy nộp bài tập."
"Tớ nộp rồi mà." Triệu Đức Thắng đang ngủ ngon thì bị đánh thức, lầm bầm khó chịu.
Vậy hắn còn đứng đây làm gì?
"Sau này cần gì cứ tìm thầy cô, không được nữa thì..." Hắn liếc mắt sang chỗ khác, "thì tìm bạn bè."
Bạn bè? Toàn lũ trẻ ranh, ai quản được ai chứ.
"Cậu đúng là chẳng vướng bụi trần, tìm bạn bè... Thôi, tớ nói với cậu làm gì, đi đi đi đi, tớ còn phải học bù."
Đào Yến nhìn cô gái xinh đẹp đang cúi đầu đọc sách nghiêm túc, tuy rằng nàng ăn nói thô lỗ, nói năng cục cằn nhưng lại rất thẳng thắn, hắn vẫn cười, đưa cho nàng một quyển sổ ghi chép được giấu dưới chồng bài tập.
"Đây là kiến thức trọng tâm tớ tổng hợp lại, tự cậu xem từ đầu sẽ dễ hơn, cậu muốn xem không?"
Cái người này thật là phiền phức, không biết hắn có ý đồ gì, hết đưa sách lại cho mượn vở. Bất quá có cho không thì cứ lấy thôi, nàng Tịch Anh đâu phải loại người quân tử gì.
Nàng cảm thấy sau này nàng mà đi buôn chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió, thương nhân không thấy lợi thì không làm, cái tính đó hợp với nàng nhất, tuy rằng đây không phải lời khen nhưng nàng cũng chẳng thấy đây là lời châm biếm, ngược lại còn thấy cái nhận xét này rất đúng và đầy đủ.
Thương nhân không trọng lợi thì trọng cái gì? Trọng tình cảm chắc?
Nàng thích trao đổi lợi ích, thuần túy và thẳng thắn, đối với ai cũng công bằng.
Nếu vậy, nàng chống cằm ra vẻ trầm tư, Đào Yến thấy nàng nghiêm túc suy nghĩ thì tưởng nàng đang cân nhắc có nên dùng vở của hắn không.
Thực tế thì Tịch Anh đang nghĩ cái lão già chết đói kia tỉnh chưa, đến lúc phải lấy lại tiền rồi, tối nay phải về xem sao.
Dù sao đi xe đạp nửa tiếng là về đến nhà.
Chuông vào học reo lên, Tịch Anh chộp lấy quyển vở còn đang giơ giữa không trung, "Cảm ơn."
Đào Yến thấy nàng nhận thì yên tâm, cười nói không cần cảm ơn, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm giữa bạn bè.
Quả là con cháu cán bộ, tầm nhìn khác hẳn, nàng thì chẳng nghĩ đến chuyện giúp ai, lo xong cho bản thân là tốt rồi.
Gần đây Tịch Anh thật sự rất bận, ban ngày đi học ở trấn, tối về nhà còn phải làm việc.
Nàng rất muốn ở lại trường, như vậy có thể tạm thời thoát khỏi mẹ kế, nhưng nếu bà ta biết mình đi học thì không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào, việc này nàng không dám hé răng, chỉ nói là đến nhà bà ngoại ở, nhưng sáng sớm và tối muộn vẫn phải về cho lợn ăn.
Chương trình học bị trễ hai tháng cũng phải học bù, bất quá với nàng thì đây chẳng phải vấn đề lớn.
Từ khi có được sách vở của Triệu Đức Thắng, Tịch Anh có thời gian là giở ra xem, cho lợn ăn cũng xem nấu cơm cũng xem, chỉ trong vòng nửa tháng nàng đã nắm được kha khá.
Chỉ trách ông trời ban cho nàng cái đầu thông minh, học gì cũng nhanh.
Nam Nam thì khác, trông thì lanh lợi nhưng đầu óc lại chẳng được tích sự gì, nhớ hồi năm tuổi dạy nó tính toán, cộng trừ trong phạm vi mười mà đếm ngón tay mãi vẫn không xong.
Nhớ đến dáng vẻ ngây ngô của em họ, lòng Tịch Anh mềm nhũn, mỗi lần có gì ngon hay hay đều mang cho nó như báu vật.
Qua năm nay là mười tuổi rồi nhỉ? Không biết nó giờ ở đâu, sống thế nào, có bị ai bắt nạt không, khi nào thì tìm được, tìm được rồi nó còn nhận ra nàng và bà ngoại không?
Tịch Anh sụt sịt mũi, nàng phải có tiền, phải có thật nhiều tiền! Có tiền thì có thể đăng tin tìm người khắp nơi, phát tờ rơi, lên TV quảng cáo, nàng nhất định phải tìm được em họ.
Tối tan học về, Tịch Anh không về nhà mà lấy đèn pin từ cặp rồi đi thẳng đến nhà gỗ.
Nhìn từ bên ngoài thì không thấy ánh sáng, là đi rồi sao?
Vậy tiền của nàng!!!
Tịch Anh ba chân bốn cẳng leo lên thang rồi mạnh tay đẩy cửa, bên trong tối đen như mực, chẳng có chút hơi người nào, lòng nàng nguội lạnh.
Tháng mười một rồi, trời đã rất lạnh, mấy ngày trước còn có hai trận tuyết không lớn không nhỏ, nàng hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh, rồi men theo vách tường bên trái, sờ đến sợi dây điện rồi còn do dự một chút.
"Tách" một tiếng, bóng đèn nhỏ mờ ảo trong nhà gỗ sáng lên.
Đập vào mắt là một bọc nhỏ phồng lên trên chiếc giường ván gỗ đơn sơ, không trốn được rồi!
Trái tim đang hoảng loạn của nàng lập tức hạ xuống.
Nhưng mà có gì đó không đúng.
Tịch Anh tiến lên xem xét, một khuôn mặt đỏ như tôm luộc hiện ra, nàng lại hít một hơi nữa.
Mẹ kiếp, quả nhiên chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
Ngày đầu tiên Tịch Anh không đến Kinh Úc đã biết con nhỏ này định cho hắn một vố, cứ như hắn không thể sống thiếu nó vậy, đến đồ ăn mà chó cũng không thèm ăn hắn còn chẳng muốn ăn nữa là, nước không nóng thì uống lạnh, vốn tưởng rằng việc không được tắm rửa không có quần áo thay mới là điều hắn khó chịu nhất.
Thực ra không phải, là lạnh.
Hắn không biết nhóm lò sưởi, chỉ có thể cuộn tròn trong chăn dựa vào thân nhiệt để sưởi ấm, đến khi nào bệnh hắn cũng không biết, chỉ biết ngủ mê man, vừa đói vừa khát vừa lạnh rồi lại cảm thấy như rơi vào lò nung vậy, nóng bừng.
Tịch Anh tiến lên vỗ vỗ cái mặt đỏ ửng của hắn, gọi thế nào cũng không thấy phản ứng, nàng sợ hãi, nếu mà bị di chứng gì thì nàng đền không nổi đâu.
Nàng vội nhóm lò sưởi lên, tìm một vòng cũng không thấy gì dùng được, tranh thủ lúc Kinh Úc còn đang mơ màng Tịch Anh chạy về nhà bà ngoại, trộm lấy chút thuốc mang ra.
Trên đường đi Tịch Anh đội tuyết mà chạy, trong lòng bồn chồn, Kinh Úc mà dám chết ở chỗ nàng thì nàng sẽ thật sự bỏ trốn luôn! Để hắn chết đói! Bất quá thôn lớn thế này, hắn biết họ của mình là Tịch, hỏi thăm một chút là tìm được ngay.
Sơ suất! Sơ suất! Biết thế đặt tên giả cho xong.
Tịch Anh lẩm bẩm trong lòng, loay hoay cả đêm cuối cùng cũng hạ sốt cho Kinh Úc, mệt đến nỗi eo nàng cũng không thẳng nổi.
Đến khi Kinh Úc hạ sốt thì đã là chuyện của hai ngày sau, Tịch Anh xin nghỉ học, tuy rằng nàng không muốn nhưng cũng không dám không xin.
"Cậu định đi khi nào hả, chẳng lẽ cậu định ở đây qua mùa đông luôn à?"
Mái tóc rối bù của chàng trai đang nhìn xa xăm, ánh mắt ngơ ngác, như thể không nghe thấy nàng nói gì.
Sẽ không bị sốt đến ngốc luôn rồi chứ, tỉnh lại mà chẳng nói câu nào.
"Cậu muốn uống nước không?"
"Cơm đâu?"
Hình dáng khuôn mặt giờ so với lúc mới đến thì khác một trời một vực, trước còn thấy có chút da thịt, giờ thì xương gò má nhô cả ra, chậc, đúng là chịu khổ không ít rồi.
Kinh Úc quay đầu nhìn thẳng vào nàng, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào.
Tịch Anh thấy sợ trong lòng, lùi lại một bước.
Kinh Úc không nhớ số của ai cả, lần trước cũng là nhờ nàng mượn điện thoại tìm số của trang web du lịch rồi báo tên, bảo người đến đón hắn, cũng gần nửa tháng rồi mà chẳng thấy ai đến, hắn nghi ngờ đối phương chẳng coi lời hắn nói ra gì.
"Cậu lại cho tôi mượn điện thoại đi."
Lại mượn điện thoại? Lần trước hắn dùng điện thoại của người ta lướt web, làm người ta bị trừ mất mấy chục đồng, tiền vẫn là nàng phải bù đấy, nợ cũ còn chưa trả lại muốn nợ mới à?
"Tôi nói cho cậu biết nhé, đừng được voi đòi tiên! Tôi là người làm ăn, không làm ăn lỗ vốn, muốn mượn điện thoại cũng được thôi, trả nợ cũ đi đã."
"Mười vạn."
"Mười đồng còn không có mà đòi mười vạn, mười vạn, cậu xem tôi có giống mười vạn không!"
"Hai mươi vạn."
Cuối cùng Tịch Anh coi như hắn đang mơ ngủ, bảo hắn mau nằm xuống ngủ thêm một lát, mai khỏe rồi còn phải giúp nàng làm việc nữa.
Làm gì sống?
Ngày hôm sau, Kinh Úc vừa khỏi bệnh đã bị nàng lôi đến chân núi miêu, vén tấm bạt ra thì thấy một đống hạt đào chất như núi nhỏ.
"Cậu mà không trả tiền thì làm công trừ nợ đi, vác đống hạt đào này đến cái "tiểu lâu" của cậu, để ở tầng một là được."
Lời này sao nàng dám nói chứ? Bảo Kinh Úc đi làm công cho cái con bé vàng hoe này á? Nàng bán hết gia sản có khi cũng không trả nổi một giờ tiền công của hắn ấy chứ? Còn nữa, cái chỗ quỷ quái đó nàng cũng dám gọi là "tiểu lâu"?
"Cậu có phải cảm thấy tôi tính tốt lắm không hả?"
Nghe hắn nghiến răng ken két, Tịch Anh cũng chẳng sợ, mười mấy tuổi đầu học theo người ta, làm bộ dáng chủ thầu, ra lệnh: "Ngoan ngoãn làm đi, có biết không cậu bệnh một trận thế này là trên sổ sách của cậu lại thêm vài nét bút rồi đấy?"
Kinh Úc chẳng thèm để nàng vào mắt, quay đầu bỏ đi.
Thật đúng là cứng đầu cứng cổ! Cứ thế mà hắn cũng không chịu cúi đầu, ngược lại bị bệnh một trận, sợ đến nỗi nàng thật sự sợ hắn có mệnh hệ gì thì nàng toi đời.
Nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ hắn được, chút tiền ấy là mồ hôi nước mắt của nàng, cứ thế bị lừa mất thì nàng không cam lòng.
Nếu nhất định phải đợi người nhà đến chuộc hắn thì...
Ăn cơm xong nàng liền soạn một tờ giấy nợ mà nàng thấy khá ưng ý.
"Giấy nợ, nay Kinh Úc nợ Tịch Anh 790 tệ, có sổ sách làm chứng, trả hết trước năm sau, nếu không trả hết thì Kinh Úc phải làm công cho Tịch Anh cả đời. Làm chứng!"
Trên giấy gian thương đã ký tên điểm chỉ, chỉ còn chờ hắn nữa thôi, Kinh Úc nhìn tờ giấy nợ chẳng theo quy củ nào, nghĩ bụng đồ ngốc vẫn là đồ ngốc, loại giấy nợ này hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đợi hắn đi rồi thì nàng khóc cũng chẳng ai thương, ai bảo nàng đáng ghét thế.
"Ký tên điểm chỉ đi." Tịch Anh còn cố ý mượn được cả mực dấu nữa đấy.
"Tịch Anh?"
"Sao?"
"Thật quê!"
"Cá voi? Ở trên cạn thì quả nhiên chẳng là gì cả, cơm cũng chẳng có mà ăn, nợ người ta cả đống còn muốn quỵt nợ! Kinh già ranh!"
Ha.
Ha.
Hai người đều chẳng ưa gì nhau, nhưng nhất thời không thoát khỏi quan hệ nợ nần nên đành phải bó buộc nhau.
Trẻ con tính tình vừa bướng vừa thù dai, sau khi Kinh Úc gọi điện thoại xong thì nàng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
"Khi nào thì bố mẹ cậu đến đón?"
Kinh Úc cũng chẳng muốn nói nhiều nửa câu, ngả người lên giường ván, nhắm mắt giả vờ ngủ, ra vẻ buông xuôi.
Tịch Anh vung vẩy mấy nắm đấm về phía hắn, thật muốn đấm cho hắn một trận.
Nàng vừa rồi cũng thoáng nghe lén được một chút, cái tính chó má này của hắn hóa ra là trời sinh chứ chẳng phải do ai cả, nói chuyện với người nhà cũng chẳng khách khí gì, vênh váo hách dịch, nàng vừa rồi còn tưởng là cái loại bố mẹ xui xẻo nào mới nuôi ra cái đồ bất hiếu này chứ.
Không biết lần này có ai đến đón hắn không nhỉ, lần trước số điện thoại là máy bàn ở tỉnh này, nhưng giọng hắn lại chẳng giống người phương Bắc.
Lần này nàng lại mở nhật ký cuộc gọi của hắn ra xem, ôi trời ơi, Hải Thị! Hải Thị ở Giang Tỉnh ấy á?
Chẳng phải chỗ Nam Nam bị bỏ rơi ở Giang Tỉnh sao?
Nàng như bắt được cái gì đó, kích động túm lấy Kinh Úc đang nằm ườn dậy.
"Cậu dậy cậu dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Mẹ kiếp, con nhỏ này điên rồi à, "Mày làm cái gì đấy, có bệnh à? Mau bỏ tay ra!" Nắm vào thịt đau điếng.
"Cậu là người Giang Tỉnh à? Nhà cậu ở thành phố nào? Cậu biết trấn Tích không? Nhà cậu có xa đây không?" Nàng lại nghĩ ra điều gì, "Nhà cậu giàu lắm đúng không? Có phải không? Có quen nhiều người không?"
Kinh Úc gạt tay nàng ra, đứng dậy giữ khoảng cách với nàng, nhìn con nhỏ đang kích động rõ ràng là hưng phấn kia, có chút ngớ người.
"Mày lại giở trò gì đấy?"
Một lúc hỏi nhiều thế thì ai mà trả lời được.
"Nhà cậu ở Giang Tỉnh?"
Kinh Úc tuy rằng từ nhỏ đã quen với đủ kiểu nịnh bợ làm quen, nhưng thấy cái kiểu trực tiếp như này thì vẫn là lần đầu tiên, cũng chẳng biết che đậy gì cả, đúng là chỉ có cái loại con buôn vừa ngốc vừa tham như nó mới nghĩ ra được.
"Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho cậu?"
Nàng biết cái đồ chó má này tính khí thế nào, mềm nắn rắn buông, nhưng vì chuyện nàng hằng mong nhớ Tịch Anh chọn cách nhẫn nhịn.
"Tôi nghe nói người Giang Tỉnh đều tốt lắm, đầu óc thông minh lại còn tốt bụng, chỉ là chưa được gặp bao giờ, hôm nay thấy điện thoại của cậu hiện lên là Giang Tỉnh nên tôi muốn hỏi một chút."
"Tôi không tốt bụng."
Vậy là ngầm thừa nhận rồi sao?
"Đâu có, tôi thấy cậu tốt lắm ấy chứ, từ lần đầu gặp mặt tôi đã thấy cậu quen thuộc rồi, cậu chắc chắn là người tốt!"
"Nói đi, rốt cuộc mày muốn gì?"
Đề phòng cao thật, Tịch Anh nhích lại gần tiếp tục bốc phét, "Bà tôi là người Giang Tỉnh, từ nhỏ đã kể cho tôi nghe Giang Tỉnh tốt đẹp thế nào, địa linh nhân kiệt, nên tôi có cảm giác đặc biệt với Giang Tỉnh."
"Thì liên quan gì đến tôi?"
Đúng là cứng đầu cứng cổ.
"Thì thôi vậy, tôi còn định nếu cậu là người bên đó thì tôi sẽ thay bà làm tròn đạo chủ nhà, chăm sóc cậu nhiều hơn một chút đấy chứ, như chuyện ăn ở chẳng hạn."
Kinh Úc hiểu rồi, cái con bé lớn bằng hắn đây lòng dạ đầy mưu mô, tự nhiên đổi tính thế này chắc chắn có mục đích.
Hắn cứ khoanh tay xem nó diễn trò.
Mấy ngày tiếp theo, Tịch Anh cho Kinh Úc được trải nghiệm đầy đủ và sâu sắc lòng nhiệt tình hiếu khách của người phương Bắc, đến nỗi hắn suýt chút nữa là không chịu nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT