☆, chương 6: Cắn CP

◎ Quả cam cam, là Khúc Thu Chanh cam. ◎

Trên đời này việc nực cười nhất chính là việc thực lực đỉnh cấp đại vai ác lại đi "cắn" (ghép đôi) nam nữ chính.

Có ai thực lực đỉnh đám lại không lo làm việc, chỉ có quyển sách này vai ác không giống bình thường, hắn không những chán ghét làm việc, còn thiên vị giúp nam nữ chính, sau đó lại đem những kẻ phá đám nhỏ đều xử lý.

Đến đại kết cục nam nữ chính có thể sống lâu trăm tuổi thật sự là nhờ hắn "giúp người làm niềm vui", kiến nghị lần sau đừng "cắn" nữa.

"Cắn CP là gì?" Ân Chiết Tuyết suy tư hồi lâu, xác định trước kia chưa từng nghe qua cách nói kỳ quái này.

Khúc Thu Chanh nghĩ nghĩ, liền đem hai ngón tay cái móc vào nhau, nghiêm mặt nói: "Nói thế này, ngươi có cảm thấy ta với Cố Ảnh Phong là trời đất tạo nên, trời sinh một đôi không?"

Ân Chiết Tuyết liếc hai ngón tay cái của nàng, ánh mắt khẽ nâng, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, đôi mắt ẩn sau mái tóc hờ hững, phun ra hai chữ.

"Không có."

Khúc Thu Chanh tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dừng một chút, không nhanh không chậm bổ sung: "Nhiều nhất tính châu liên bích hợp, một đôi hai hảo."

Khúc Thu Chanh: "..."

Như vậy còn không bằng trời đất tạo nên, ngay cả "vợ chồng" cũng an bài, hóa ra trong lòng hắn nàng đã cùng Cố Ảnh Phong thành thân sinh rồi.

Khó trách hắn an bài phòng của nàng ở ngay vách phòng Cố Ảnh Phong.

Khó trách ở bên hồ không gió hôm đó hắn không vạch trần nàng nói dối, bởi vì nàng lúc ấy nắm tay Cố Ảnh Phong - hắn đang "cắn" cái cảnh nắm tay này.

Khó trách hắn trong nguyên tác luôn giúp đỡ nam nữ chính.

Nguyên lai đại vai ác còn có thuộc tính ẩn hình là "cắn CP" a!

Ân Chiết Tuyết nhìn vẻ mặt nàng thay đổi liên tục, híp mắt, như suy tư gì nói: "Đây là cái mà ngươi gọi là 'cắn CP'?"

Khúc Thu Chanh sốt ruột: "Ngươi khoan hãy động đến cái vụ 'cắn CP', sao ngươi lại cảm thấy ta với Cố Ảnh Phong là một đôi? Ta với hắn trước kia chưa từng gặp, hôm nay mới là lần đầu gặp mặt."

Ân Chiết Tuyết ngữ khí bình tĩnh: "Hắn thích ngươi."

"Nhưng ta không thích hắn."

"Việc đó quan trọng sao?" Ân Chiết Tuyết hỏi ngược lại.

Khúc Thu Chanh ngốc: "Việc đó không quan trọng sao?"

Ân Chiết Tuyết dùng ngữ khí vân đạm phong khinh nói ra lời vô tình nhất: "Ngươi nghĩ thế nào, không quan trọng."

Đây là tâm thái của người "ghép CP" sao, chí ít cũng nên để ý cảm xúc của đương sự một chút chứ!

Khúc Thu Chanh cứng họng, nhớ tới nàng cũng từng "cắn CP", tỷ như Voldemort và Lâm Đại Ngọc, cho nên tâm tình muốn mắng người tan thành mây khói, thậm chí có chút lý không thẳng khí không tráng.

Nàng ho khan hai tiếng, ý đồ kéo hắn ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh: "Thì là 'cắn CP' chú trọng nhất là phải có tình cảm hai bên, đơn phương tương tư sẽ không có kết quả tốt."

Hắn làm ngơ: "Ngươi vẫn còn thời gian."

"Thời gian gì?"

"Thời gian để thay đổi ý định."

Ân Chiết Tuyết khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đem vạt áo bị nàng nắm lấy cắt chỉnh tề, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ngươi nên đi nắm vạt áo của Cố Ảnh Phong, không phải của ta."

Khúc Thu Chanh muốn ném cái vạt áo này lên mặt hắn.

Ân Chiết Tuyết: "Chỉ lần này thôi."

Thanh âm hắn thật sự bình đạm, đến nỗi nàng không chắc chắn câu "Chỉ lần này thôi" của hắn có phải còn thiếu một câu.

—— Nếu còn lần sau, ta sẽ giết ngươi.

Ân Chiết Tuyết đi còn mang theo con độc tức đang ngồi xổm bên cửa sổ ngó nghiêng, con độc tức ra sức giãy giụa vẫn không thoát khỏi ma trảo.

Khúc Thu Chanh lặng lẽ nằm lại giường, cả đêm đều suy nghĩ nên phá cục như thế nào.

Đại vai ác khi đã "cắn CP" thì tuyệt đối ngang ngược, nhất ngôn cửu đỉnh, khẳng định không thể chỉ vào mũi hắn mà nói ngươi "cắn CP" sẽ thất bại ngay.

Hơn nữa hắn thực lực mạnh mẽ, cưỡng ép tách CP cũng không khả thi, nói không chừng còn biến khéo thành vụng, vạn nhất chọc giận hắn, có khi hắn sẽ trực tiếp đánh nàng trọng thương rồi ném cho Cố Ảnh Phong để hai người có thế giới riêng.

"..."

Suy xét đến khả năng này, Khúc Thu Chanh cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng xoa cánh tay, lâm vào trầm tư.

Vậy phải làm sao để Ân Chiết Tuyết nhận ra rằng, cái CP hắn "cắn" một chút cũng không thơm đâu?

-

Hôm sau, Khúc Thu Chanh phát hiện Trác Quang hôm nay tâm tình cực tốt, ra ra vào vào đều nhảy nhót, còn vui vẻ hơn cả độc tức.

"Trác Quang, hôm nay có chuyện gì vui sao?"

Trác Quang ngồi xổm trong hành lang tưới nước cho linh thực, nghe vậy vui vẻ nói: "Khúc đạo hữu, hôm nay sẽ có người đến nữa đó."

Nàng giơ tay chỉ về phía xa: "Đệ tử thân truyền của Thư Các chủ hôm nay đến tìm sư phụ, có lẽ sẽ ở lại đây mấy ngày, những chuyện liên quan đến Thư Các chủ, sư phụ đều muốn nghe."

"Thư Các chủ?" Khúc Thu Chanh nhớ tới trước đây ở Biển Sao từng nghe Dư Vô Hải nhắc tới một cái tên, Thư Muội.

Trác Quang giải thích: "Thư Các chủ là một Các chủ khác của Thư Hải Các, trước kia chúng ta đều gọi nàng là sư mẫu, mười mấy năm trước sư phụ và sư mẫu cãi nhau một trận, sư mẫu liền bỏ đi, cũng không cho chúng ta gọi nàng là sư mẫu, chỉ được gọi là Thư Các chủ. Sư phụ nói là sư mẫu sai, cho nên luôn không chịu cúi đầu nhận sai, sư mẫu không biết vì sao cũng không chịu đến tìm sư phụ. Bất quá sư mẫu mỗi năm đều sẽ phái một đồ đệ đến đây, có khi là đệ tử mới thu, có khi là đệ tử thân truyền. Hôm nay đến chính là đệ tử thân truyền của sư mẫu, Thiên Âm."

Thiên Âm? Khúc Thu Chanh như suy tư gì.

Trác Quang nhấn mạnh: "Thiên Âm không giống những đệ tử khác, mỗi lần đến đều mang cho chúng ta đồ ăn ngon và đồ chơi, tuy rằng sư phụ sẽ không tự mình hỏi nàng về chuyện của sư mẫu, nhưng nàng luôn lén nói cho ta và Trùng Dương, ta và Trùng Dương biết, chẳng khác nào sư phụ cũng biết, nên sư phụ tùy ý chúng ta chơi đùa với Thiên Âm."

Nàng nhìn về phía xa: "Giờ này Thiên Âm chắc là đến rồi, không biết Trùng Dương có đưa người vào chưa."

Đợi hồi lâu vẫn không thấy người, nàng liền xách bầu tưới hoa vừa hát ca dao đi xuống hoa viên nhỏ tiếp tục tưới hoa.

Khúc Thu Chanh không đi cùng nàng, dựa vào tay vịn suy nghĩ gì đó, bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ dưới lầu, quay đầu lại.

Vườn hoa trung tâm cây cỏ um tùm, giữa những khóm hoa rực rỡ mơ hồ thấy hai bóng người, thiếu nữ một thân váy trắng, dáng người uyển chuyển, thiếu niên một bộ hắc y, mảnh khảnh lạnh lùng.

Lại là Cố Ảnh Phong và Thiên Âm.

Nàng có chút kinh ngạc, hơi đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn một lát.

Góc độ này bị che khuất nhiều, Khúc Thu Chanh liền dựa sát tay vịn vòng qua hướng khác.

Nàng bước chân rất nhẹ, lầu trên lầu dưới mây mù phiêu tán, người phía dưới rất khó phát hiện ra nàng, cuối cùng cũng đến được một vị trí có tầm nhìn tốt, liền trốn sau vật che chắn đánh giá hai người bên dưới với vẻ thích thú.

Hai người kia không hề hay biết, vẫn đang nói chuyện nhỏ, không biết Thiên Âm có cảm giác được gì không, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Thu Chanh đang đứng.

Khúc Thu Chanh theo bản năng nghiêng người, vật che chắn ngăn trở thân thể nàng.

Thiên Âm nghi hoặc nhìn một vòng, không phát hiện gì khác thường liền chậm rãi thu hồi tầm mắt, là ảo giác của nàng sao? Vừa rồi hình như có người đang nhìn nàng?

Đợi hai người họ đi vào hành lang, Khúc Thu Chanh mới từ sau vật che chắn đi ra, nhìn theo hướng họ rời đi, trong đầu suy nghĩ miên man.

Nàng vừa mới đột nhiên nhớ tới, Thiên Âm cũng là nhân vật trong quyển sách "3000 Đại Đạo", hơn nữa còn là một nhân vật khá quan trọng.

Trong nguyên truyện, Cố Ảnh Phong và Tô Nhược Vãn trên đường đến Thư Hải Các thì tình cảm dần sâu đậm, nhưng cả hai đều không ai nói ra, nghe nói cái này gọi là giai đoạn mập mờ.

Sau khi kết thúc việc tìm tòi bí mật ở Thư Hải Các, hai người trên đường xuống núi gặp một nữ tử bị thương, đó chính là Thiên Âm.

Hai nhân vật chính tốt bụng mang nàng về Vô Phong Đàm, chữa trị vết thương cho nàng, và một đêm nọ Cố Ảnh Phong nhập định tu luyện, Tô Nhược Vãn quay lại thì phát hiện Thiên Âm quần áo xộc xệch nằm trong ngực hắn, tức khắc đại chịu đả kích.

Cố Ảnh Phong vội vàng giải thích với Tô Nhược Vãn, hai người dây dưa nhiều chương mới khôi phục tình cảm như trước.

Từ đó trở đi, tuyến tình cảm trong truyện xuống dốc không phanh, từ ngây ngô ngây thơ ở giai đoạn đầu trực tiếp chuyển sang xa hoa trụy lạc ở giai đoạn sau.

Khúc Thu Chanh đọc truyện xui xẻo đến chết, giờ lại cảm thấy đây là một cơ hội.

Chỉ cần đợi đến khi tính cách Cố Ảnh Phong thay đổi rồi dây dưa với Thiên Âm, nàng lại chủ động tác hợp hai người họ, đến lúc đó Ân Chiết Tuyết có muốn "cắn CP" cũng chỉ có thể "cắn" Cố Ảnh Phong và Thiên Âm, đến lúc đó nàng chẳng phải tự do sao?

Nghĩ đến việc sắp giải quyết được khó khăn trước mắt, Khúc Thu Chanh rốt cuộc bật cười từ tận đáy lòng.

-

Khúc Thu Chanh dặn dò Trùng Dương và Trác Quang không được nói với Cố Ảnh Phong về việc nàng ở đây, nên Cố Ảnh Phong vẫn luôn cho rằng ở đây chỉ có một mình hắn, tối qua một mình ở sau núi Thanh Tuyền luyện kiếm, sáng hôm sau tỉnh dậy liền đi dạo quanh lầu, xem có chỗ nào hắn có thể giúp được không.

Hôm nay Trùng Dương phải đi đón người, nhưng Thư Các lại tạm thời xảy ra chút chuyện nhỏ, hắn phải chạy đến đó xem sao, lại không tìm được Trác Quang thay ca, đành phải nhờ Cố Ảnh Phong giúp một tay.

Gần trưa, Cố Ảnh Phong rốt cuộc chờ được vị nữ tử tên "Thiên Âm" này, hai người sánh vai đi, Thiên Âm giỏi ăn nói, hắn không giỏi giao tiếp lại biết lắng nghe, không khí hết sức hòa hợp.

Trước kia khi đến Thư Hải Các, Thiên Âm chưa từng gặp ai khác ngoài Trùng Dương và Trác Quang, nên đối với Cố Ảnh Phong tự nhiên rất tò mò, cả hai đều là người ngoài, chủ đề chung tự nhiên cũng nhiều hơn, Cố Ảnh Phong ít khi gặp được người đối xử bình đẳng với hắn, nên đối với Thiên Âm cũng thêm vài phần khách khí.

Khúc Thu Chanh đứng ở chỗ cao, vừa cắn hạt dưa vừa quan sát họ ở chung, thấy họ nói chuyện hăng say đến nỗi hận không thể đứng dậy vỗ tay cổ vũ rồi giục họ đính hôn ngay tại chỗ.

"Ngươi làm gì ở đây?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.

Động tác cắn hạt dưa của Khúc Thu Chanh khựng lại, chậm rãi quay đầu, lúc này mới phát hiện nàng vì xem náo nhiệt mà bất tri bất giác đi tới trước cửa phòng Ân Chiết Tuyết.

Hắn từ trong cánh cửa bước ra, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, áo bào tro mới đổi không dính một hạt bụi, cổ áo mềm mại tao nhã, màu xám trắng trung hòa vẻ lạnh lùng của hắn.

Ánh nắng vừa đẹp, đổ xuống, nhuộm tóc trước trán hắn thành màu nâu nhạt, đôi mắt ẩn sau mái tóc rối, mơ hồ có thể thấy được.

Hắn nghiêng đầu liếc xuống lầu, rồi lại cười như không cười nhìn về phía nàng.

Nàng nghi ngờ nụ cười này của hắn có ý là - ngươi sắp chuẩn bị ngoại tình, nếu ngươi không đạt được gì, ta đây sẽ giúp ngươi giải quyết cái phiền toái này.

Khúc Thu Chanh cạn lời, thấy hắn thật sự định làm gì đó, không nghĩ ngợi, vội vàng dang hai tay chắn trước người hắn.

"Từ từ, đừng xúc động đừng xúc động."

Có lẽ vì quá gấp gáp, không giữ được khoảng cách, cả người bị ép dán vào giữa hắn và tay vịn, eo và lưng sát vào tay vịn rỗng, y phục trước ngực và bên hông lại như có như không dựa gần hắn.

Hai cánh tay theo quán tính hướng về phía trước, tạo thành một tư thế quỷ dị như muốn ôm hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play