Văn án: Số chương: 76
Thập bát tháng mười, trăm sự kỵ.
Khúc Thu Chanh ướt sũng từ mặt hồ lạnh băng bò lên, bỗng nhớ ra sáng nay vừa liếc qua cuốn lịch cũ. Mười tám tháng mười, mọi việc đều không nên.
Trăng tàn hiu hắt, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Nàng xoa xoa cái mũi ướt nhẹp, ngước đầu nhìn trời, thầm nghĩ quả nhiên lịch xưa nói chẳng sai, mọi việc đều không nên. Nhất là không nên đọc tiểu thuyết trước khi ngủ.
"Ký chủ, nhiệm vụ chưa hoàn thành, xin tiếp tục cố gắng." Một giọng nói khô khốc, trung tính vang lên trong đầu.
Khúc Thu Chanh mặc kệ cái bóng đen đang ngất lịm bên chân, cúi đầu chậm rì rì vắt nước trên tay áo: "Ta đã lôi tên nam chính còn chưa kịp nghẻo lên đây rồi, còn chưa tính hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Hệ thống thờ ơ: "Nhiệm vụ của ký chủ là cứu vớt nam chủ, mà nam chủ hiện tại sắp bị đông chết."
Khúc Thu Chanh vẫn chăm chỉ vắt nước, từng giọt tí tách rơi xuống từ tóc và vạt áo: "Ta cũng sắp đông chết đến nơi rồi."
Một người sắp chết cóng đi cứu một người cũng sắp chết cóng, lẽ nào muốn nàng diễn như phim truyền hình, cởi quần áo sưởi ấm cho nam chủ? Chắc chắn cả hai sẽ chết nhanh hơn thôi.
Hệ thống: "Ngươi có thể sử dụng linh lực."
Động tác của Khúc Thu Chanh khựng lại.
Hệ thống giải thích: "Ngươi hiện đang dùng thân thể của nữ chính Tô Nhược Uyển, đương nhiên có thể điều động linh lực của thân thể này."
Không đợi hệ thống nhắc nhở cách sử dụng linh lực, Khúc Thu Chanh đã lạnh đến mức mặt mày cứng đờ, đánh bừa thế mà thật sự điều động được linh khí trong cơ thể, hơi ấm lan tỏa khắp người.
Hệ thống im lặng một lát, để lại một câu "Xin tiếp tục cứu vớt nam chủ" rồi giả chết.
Ước chừng mười phút sau, Khúc Thu Chanh mới hong khô được quần áo, linh lực trong cơ thể mang đến cho nàng sự ấm áp không ngừng. Nàng vừa mới nhập vào thân thể này không lâu, cử động có chút không quen, cúi đầu nhìn thoáng qua nam chính Cố Ảnh Phong đã thoi thóp, bĩu môi, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở. Tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn chưa chết.
Đây là ngày đầu tiên Khúc Thu Chanh xuyên thư, xuyên vào cuốn tiểu thuyết nam tần thăng cấp lưu tên "Tam Thiên Đại Đạo".
Quyển sách này kể về một thiếu niên phế vật trời sinh, sau khi thoát thai hoán cốt liền vả mặt mọi người, nhảy lên thành Long Ngạo Thiên, đế tôn nhân gian.
Nhân gian chia làm tứ đại châu. Nam chủ từ nhỏ bái nhập Lâm gia ở Đông Châu. Vì linh lực thấp kém, không có thiên phú tu luyện, thường xuyên bị người ức hiếp. Nhưng hắn tính cách nhẫn nhịn, sau đó nhất định tìm cơ hội trả thù, bởi vậy nhìn cũng rất sảng khoái.
Khúc Thu Chanh đọc quyển sách này đơn thuần là vì cắn couple nam nữ chủ.
Toàn thư một ngàn chương, ba trăm chương đầu nam nữ chính còn chưa thấy mặt. Khi họ sắp gặp nhau thì luôn tiếc nuối mà lướt qua, nhưng lại rất trùng hợp mà mỗi lần đều sẽ giúp đối phương giải quyết một vài rắc rối khó khăn.
Mối liên hệ vi diệu mà đặc thù này khiến hai người dần dần sinh ra tò mò với đối phương, cũng không khác gì luyến ái online thời hiện đại. Độc giả cắn đến chết đi sống lại, hận không thể chương sau đã thấy hai người gặp mặt.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ chính là, sau chương 300, nam chủ như biến thành người khác, từ thiếu niên ngây thơ biến thành Long Ngạo Thiên hoa tâm lạm tình, khắp nơi khai hậu cung.
Mà nữ chủ lúc này cũng phảng phất biến thành người khác, từ đại sư tỷ thanh lãnh ban đầu biến thành thánh mẫu lụy tình. Vô luận nam chủ làm gì, nàng đều không hề oán hận mà ủng hộ.
Sau đó, tuyến tình cảm một đường lao dốc đến tận chương một ngàn mới đại kết cục.
Khúc Thu Chanh tức giận đến mất ngủ cả đêm, đọc đến chương 500 thì không thể nuốt trôi nữa, trực tiếp nhảy đến đại kết cục. Phát hiện nữ chủ vì giúp nam chủ phong ấn đại vai ác, cam tâm tình nguyện hiến tế hồn phách để nam chủ luyện thành tuyệt chiêu cuối cùng.
Mà nam chủ sau khi phong ấn đại vai ác, quay đầu liền cùng đám hậu cung hài hòa mỹ mãn mà đi đến đại kết cục.
Khúc Thu Chanh: "..."
Hài hòa mỹ mãn cái rắm! Nếu nàng là nữ chính, tuyệt đối sẽ tức đến sống lại rồi xé xác tên ngốc nam chủ.
Không ngờ một giấc tỉnh dậy, nàng thật sự xuyên thành nữ chính Tô Nhược Uyển. Hiện trường chính là nữ chủ vì cứu nam chủ mà mắt không chớp nhảy xuống hàn đàm. Khúc Thu Chanh không kịp phản ứng, suýt chút nữa chết đuối.
Cũng may hệ thống đến muộn, nhắc nhở nàng có thể sử dụng Tị Thủy Châu, còn muốn nàng cứu nam chủ lên.
Nuốt Tị Thủy Châu vào thì có thể hô hấp dưới nước, nàng lúc này mới có sức vớt nam chính.
Lúc trước không có thời gian nghĩ, giờ rảnh rỗi đầu óc mới lung lay.
Nàng đốt một đống lửa nhỏ, bên cạnh, nam chính Cố Ảnh Phong nằm trên mặt đất với tư thế bất nhã vẫn đang hôn mê. Quần áo được nàng hong khô, tạm thời chưa chết được. Nhiệm vụ của nàng miễn cưỡng xem như hoàn thành.
Bất quá hệ thống vẫn luôn giả chết, Khúc Thu Chanh không thể moi được thêm tin tức hữu dụng nào từ miệng nó.
Nhiệm vụ hoàn thành dường như không có bất kỳ phần thưởng nào. Vậy nàng vì cái gì phải tốn nhiều sức như vậy làm nhiệm vụ? Nếu vậy, nhiệm vụ thất bại có bị trừng phạt hay không?
Nàng sưởi ấm bên đống lửa, đáy mắt phản chiếu ngọn lửa cam đang bập bùng, nghiêng đầu liếc nhìn thiếu niên gầy yếu, hồi tưởng xem cốt truyện hiện tại đã tiến triển đến đâu.
Nơi này hẳn là lần đầu tiên nam nữ chủ chính thức gặp mặt sau khi vạch trần thân phận. Nam chủ bị người ám toán, trọng thương rồi rơi xuống hàn đàm. Mà nữ chủ lúc này đã phát hiện ra thân phận của nam chủ, liền nhảy xuống hàn đàm, dùng hết sức lực cứu nam chủ lên bờ.
Đại khái là chương 300 mấy. Mà nam chủ hoàn toàn thoát thai hoán cốt cũng vừa đúng vào khoảng thời gian này, chắc là chương 380 mấy.
Khúc Thu Chanh trở nên nghiêm túc.
Nói cách khác, nếu thật sự dựa theo nguyên cốt truyện, qua 80 chương nữa, nàng sẽ phải thay thế nữ chủ đi lên con đường bị cắm sừng, bị ngược đãi, bị hiến tế.
Rắc, cành cây trong tay bị bẻ gãy.
Khúc Thu Chanh lạnh lùng nhìn Cố Ảnh Phong. Nàng tuyệt đối không cho phép mình trở thành một thành viên trong hậu cung của tra nam, thậm chí hiến tế hồn phách vì tên ngốc đó.
Nàng nhất định phải nghĩ cách về nhà, dù không thể quay về, cũng không thể uổng mạng ở đây.
---
Sắc trời dần sáng, Khúc Thu Chanh ném nốt chút củi tàn vào đống lửa. Ngọn lửa đã rất nhỏ, một lát nữa nam chủ có lẽ sẽ tỉnh lại.
Là một người hiện đại, nàng thật sự không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng nàng chỉ có thể làm đến mức này, còn sau đó nam chủ gặp phải chuyện gì, đều không liên quan đến nàng.
Trước khi đi, Khúc Thu Chanh quay đầu nhìn Cố Ảnh Phong vẫn đang ngủ say. Biết rõ hắn hiện tại căn bản không nghe thấy lời nàng nói, nhưng nàng vẫn trịnh trọng mở miệng.
"Ngươi là nam chủ, nhưng ta không phải nữ chủ. Vì cái mạng nhỏ của ta, chúng ta cứ như vậy tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại."
Từ đầu đến cuối nàng đã không có ý định đi theo cốt truyện. Tối qua cứu Cố Ảnh Phong là bất đắc dĩ.
Nàng vừa xuyên tới đã ở dưới nước, không có thời gian thích ứng, càng không kịp suy nghĩ. Hệ thống nói gì nàng chỉ có thể làm theo. Giờ hoàn hồn rồi, đương nhiên không thể tiếp tục đẩy mình vào hố lửa.
Hệ thống chưa nói nếu không đi theo cốt truyện thì có bị trừng phạt hay không. Vậy thì nàng cũng không cần thiết phải trói mình vào cốt truyện.
Ôm ấp ý tưởng lạc quan như vậy, Khúc Thu Chanh rất nhanh đã bị vả mặt.
Nửa tiếng sau, nàng cả người xụi lơ ngã xuống bờ sông, tay chân bủn rủn, đầu váng mắt hoa, phảng phất như bị bỏ đói ba ngày. Nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống giả chết bấy lâu nay lại một lần nữa online.
"Ký chủ, linh lực của ngươi đã trói định với nam chủ. Rời khỏi nam chủ quá một khoảng cách nhất định, ngươi sẽ mất đi linh lực, đồng thời thân thể vô lực, nghiêm trọng thì thậm chí không thể nhúc nhích."
Đây là biến nàng thành xe đạp công cộng sao? Vượt quá phạm vi quy định liền cắt điện?
Hệ thống: "Quay lại đi, còn kịp cứu vãn."
Khúc Thu Chanh: "Nếu ta không quay lại thì sao?"
Hệ thống: "Gần đây có yêu thú."
Yêu thú ăn thịt người, không thể ngồi chờ chết.
Khúc Thu Chanh nắm chặt ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hệ thống, món nợ này ta nhớ kỹ."
Sớm muộn gì nàng cũng phải tháo cái bộ phận máy móc đáng chết này ra.
Các số gần nhất