Sắc mặt của Sở Thiên Khuyết trở nên kỳ lạ, may là đang ẩn mình trong bóng tối nên không ai nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Sở Thiên Khuyết: "Tháo mũ trùm đầu cô ta xuống."

Cố Quyên Nhĩ được đặt ngồi trên một chiếc ghế bọc nệm êm ái. Chân ghế hơi cao, chân cô không chạm đất. Giống như một cô bé học sinh tiểu học, cô ôm chặt túi đựng chân giò và nhang, ngoan ngoãn ngồi gõ gõ chân trên ghế.

Cố Quyên Nhĩ hoảng sợ nhìn Sở Thiên Khuyết, không hiểu tại sao anh ta lại bắt cóc mình. Sau một hồi do dự, cô rụt rè nói: "Nhà tôi nghèo, không có tiền chuộc đâu."

Sở Thiên Khuyết tất nhiên đã điều tra kỹ lưỡng trước khi hành động. Anh ta nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, khóe môi cong lên ý cười như không: "Cố gia không thiếu tiền đâu."

Cố Quyên Nhĩ chột dạ, chuyển ánh mắt đi nơi khác: "Ha ha ha... Cố gia nào cơ, ha ha ha... anh nhận nhầm người rồi..."

Chỉ cần tôi không thừa nhận, thì tôi không phải!

Sở Thiên Khuyết nhướn mày. Anh ta không hiểu tại sao Cố Quyên Nhĩ lại không thừa nhận mình là con gái nhà họ Cố. Tuy nhiên, điều này không quan trọng, vì đây không phải là mục đích hôm nay anh ta tìm cô.

Theo điều tra, ba năm trước, Cố Quyên Nhĩ rời khỏi nhà họ Cố. Từ một thiên kim tiểu thư thích hàng hiệu, thường dự tiệc trà của giới danh môn... bây giờ lại thành ra—

Ánh mắt anh ta lướt xuống quần đùi và áo thun của Cố Quyên Nhĩ. Trên áo in hình gấu trúc, vốn là hình ảnh 2D được cô mặc thành... 3D.

Ừm... một người bình thường nhưng trông rất "ngầu".

Điều Sở Thiên Khuyết không thể hiểu được nhất là, cô không có việc gì làm lại thích ra gầm cầu bói toán, rồi nửa đêm ngồi trên đường lẩm bẩm một mình. Anh ta nghi ngờ Cố Quyên Nhĩ có thể bị điên nên mới bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài. Nhưng điều này cũng không thể giải thích được tại sao cô lại đến mộ của Sở Ngọc.

Sở Thiên Khuyết gõ ngón trỏ lên tay vịn ghế, trầm giọng hỏi: "Tại sao cô lại đến mộ của Sở Ngọc?"

Quả nhiên anh ta biết A Ngọc.

Cố Quyên Nhĩ vội giả ngu: "Sở Ngọc nào cơ? Tôi không biết anh đang nói gì, tối qua tôi đến viếng bà cố của tôi mà."

Sở Thiên Khuyết không thèm tranh luận với cô, khẽ giơ tay lên. Ngón út và ngón áp út của anh hơi cong lại, tạo thành một động tác rất đẹp.

Cố Quyên Nhĩ liếc nhìn bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng đó.

Thật đẹp! Không làm nail thì phí quá.

Ngay sau đó, một màn hình lớn xuất hiện trong phòng. Hình ảnh Cố Quyên Nhĩ hiện lên, đúng là cảnh sau khi Sở Thiên Khuyết rời đi, cô đi đến trước mộ của A Ngọc nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên đó.

Sắc mặt Cố Quyên Nhĩ hơi biến đổi. Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua mình có dùng linh lực để dịch chuyển tức thời, một hơi nhảy hẳn năm mươi mét cơ mà.

Đáng ghét! Người đàn ông quyến rũ này lại dám quay lén cô!

"Anh đã xâm phạm quyền hình ảnh của tôi! Tôi sẽ kiện anh." Cố Quyên Nhĩ nhanh chóng ra đòn phủ đầu.

Sở Thiên Khuyết bình tĩnh nói: "Quyền hình ảnh chỉ bị xâm phạm khi tôi công khai, bôi nhọ hay trục lợi từ đoạn phim này mà không được phép của cô. Đoạn ghi hình này chỉ có tôi và cô xem, vậy xâm phạm ở chỗ nào?"

Cố Quyên Nhĩ lập tức chỉ vào tên vệ sĩ đứng bên cạnh: "Anh ta không phải là người à? Anh ta cũng thấy mà."

Người vệ sĩ bất ngờ tháo kính đen, mặt không chút biểu cảm nói với Cố Quyên Nhĩ: "Tôi nhắm mắt rồi, tôi không nhìn thấy gì cả."

Cố Quyên Nhĩ trợn to mắt, chết lặng.

Ối giời ơi.

Bây giờ tay chân thân cận cũng tận tụy thế này sao?

Cố Quyên Nhĩ im lặng một lúc, không kìm được tò mò hỏi: "Anh ta trả cho anh bao nhiêu tiền một tháng?"

"Ba vạn rưỡi." Vệ sĩ thành thật đáp.

Cố Quyên Nhĩ cứng họng, trong lòng cảm thấy chua xót. Cô làm việc vất vả từ sáng sớm đến đêm khuya, ban ngày bói toán, tối đưa ma, một tháng chỉ kiếm được ba ngàn tệ.

Đây chính là sự khác biệt giữa người với người ư?

Chẳng trách sư phụ lại nói, làm nghề này "ngũ tệ tam khuyết" đều phải có đủ. Cố Quyên Nhĩ cô vất vả cả tháng mà còn chưa đủ tiêu chuẩn để đóng thuế. Tim cô đau quá.

Sở Thiên Khuyết nhìn khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ ghen tị của Cố Quyên Nhĩ, không khỏi thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?

"Gia đình họ Cố và Sở Ngọc không có quan hệ ruột thịt, tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại đi cúng viếng ông ta." Sở Thiên Khuyết không cho Cố Quyên Nhĩ cơ hội lảng tránh. Cô muốn lái sang chuyện khác, anh ta lại kéo chủ đề về.

Cố Quyên Nhĩ thở dài, thấy không thể trốn tránh được nữa, đành chấp nhận: "Thật ra tôi chỉ là người tốt bụng. Thấy trong nghĩa địa có nhiều ngôi mộ vô chủ, không ai hương khói, sợ họ cô đơn. Tôi nghĩ tích chút âm đức cũng tốt, nên thỉnh thoảng sẽ chọn một 'người may mắn' để nói chuyện."

Sở Thiên Khuyết nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, một lúc sau mới hỏi: "Tôi trông giống kẻ ngốc lắm sao?"

"Hả? Anh không phải sao?" Cố Quyên Nhĩ ngạc nhiên.

Phản ứng vô lễ của cô khiến các vệ sĩ xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Cô gái này dũng cảm thật! Dám nói chuyện như vậy với Sở Tổng.

May mà Cố Quyên Nhĩ không nghe thấy tiếng lòng của họ, bằng không chắc chắn cô đã hưng phấn hét ầm lên:

Đến rồi, đến rồi! Chính là đoạn "vệ sĩ kinh ngạc" kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

Cố Quyên Nhĩ còn cảm thấy sự bất mãn của mình chưa được thể hiện đủ, bồi thêm một câu: "Tôi thấy những người cố ý bắt cóc mà không được sự đồng ý của người ta, đầu óc chắc chắn có vấn đề! Anh biết là mình phạm pháp rồi không?" Cố Quyên Nhĩ vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ đau lòng cho nền pháp trị xã hội.

Sở Thiên Khuyết nhướn mày: "Chỉ là hỏi vài câu, hỏi xong tôi sẽ thả cô đi. Tôi không đánh đập cũng không giam giữ cô, vậy tôi phạm tội gì?"

Cố Quyên Nhĩ chớp mắt, gãi gãi tóc: "Tóc tôi bị rụng hai sợi vì sợ hãi. Đó là cố ý gây thương tích!"

Khóe môi Sở Thiên Khuyết khẽ động, suýt nữa bật cười.

Anh ta biết Cố Quyên Nhĩ đang cố ý giả ngây giả dại để tránh né câu hỏi của mình. Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm đôi mắt to ngây thơ của cô, đáy mắt anh ta chứa đựng một cảm xúc khó hiểu.

Cố Quyên Nhĩ không đắc tội gì với Sở Thiên Khuyết nên anh ta không thể dùng cách tra tấn kẻ thù để ép cung cô. Rõ ràng nếu cứ dây dưa thế này, cũng chẳng thể moi được câu trả lời mà mình muốn.

Sở Thiên Khuyết ngẩng đầu, nói với vệ sĩ đã đưa Cố Quyên Nhĩ đến: "Đưa cô ấy về."

Nếu hỏi thẳng không được, Sở Thiên Khuyết sẽ nghĩ cách khác.

Chưa kịp để Cố Quyên Nhĩ thở phào, cái mũ trùm đen lại ụp xuống đầu cô. "Gà con nhỏ" bị người ta xách cổ, lôi ra ngoài.

Khi cửa phòng khép lại, Sở Thiên Khuyết phất tay, toàn bộ vệ sĩ lặng lẽ rút đi. Anh ta cầm điều khiển từ xa, tiếp tục phát đoạn video đang tạm dừng.

Trên màn hình, Cố Quyên Nhĩ đang nói chuyện một mình, đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện cách đó năm mươi mét.

Tốc độ này không phải của con người.

Sở Thiên Khuyết chống cằm, xem đi xem lại cảnh Cố Quyên Nhĩ di chuyển tức thời. Ánh mắt anh ta hiện lên sự nghi ngờ.

Làm thế nào mà cô ấy làm được điều đó? Rốt cuộc cô ấy là ai? Một người có dị năng sao?

Ánh mắt Sở Thiên Khuyết chuyển sang chiếc ghế Cố Quyên Nhĩ từng ngồi. Trên tấm thảm trắng muốt, có hai sợi tóc đen dài nổi bật. Anh ta đi tới, nhặt hai sợi tóc mềm mại đó lên, rồi dùng khăn lụa Bvlgari trong túi áo vest cẩn thận gói lại, cất đi.

---

Phía bên kia, Cố Quyên Nhĩ bị vứt về tận cửa nhà mình.

Nhìn đoàn người Sở Thiên Khuyết lái xe đi xa, cô lập tức như bay lao lên cầu thang, chân giẫm nhanh đến mức gần để lại tàn ảnh.

Vừa vào phòng, cô lập tức lôi vali ra, nhét tất cả quần áo vào trong.

Thành phố này không an toàn nữa rồi. Phải đổi chỗ ở thôi!

Nửa giờ sau.

A Ngọc hào hứng xuyên tường vào nhà, định kể cho Cố Quyên Nhĩ nghe chuyện buôn dưa lê mà cậu ta mới hóng được.

Đột nhiên, cậu ta sững sờ, suýt rơi cả hồn vì căn nhà trống rỗng: "Má ơi! Tiểu Nhĩ, nhà cô bị trộm vét sạch rồi hả?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play