A Ngọc vẫn đang hào hứng kéo tay áo Cố Quyên Nhĩ: "Mẹ ơi, khuôn mặt này đẹp trai đến nỗi tôi muốn mềm chân luôn rồi!"

May mà A Ngọc chỉ là linh hồn, người đàn ông kia không thể nhìn thấy, nếu không Cố Quyên Nhĩ cô sẽ chết vì xấu hổ mất. Cô liếc nhìn A Ngọc, thầm nghĩ: Còn nói mình không phải gay!

Người đàn ông rất nhanh thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm tấm bia mộ trước mặt.

A Ngọc buôn chuyện: "Tôi nói cho cô biết, nửa đêm mà đến viếng mộ thế này, một là con riêng, hai là tình nhân. Người bình thường ai lại đi thăm mộ lúc nửa đêm?"

Cố Quyên Nhĩ không đáp lời, cô tiến lại gần hơn mới nhận ra tấm ảnh trên bia mộ kia lại trông rất quen mắt. Cô quay đầu lại, ánh mắt kỳ quái nhìn A Ngọc chằm chằm.

Rút điện thoại, gõ mấy chữ đưa cho cậu ta: "Vậy người này là con riêng hay tình nhân của cậu?"

A Ngọc cũng ngây ra: "Người này là ai? Sao lại đứng trước mộ tôi? Chắc chắn nhầm mộ rồi!"

Cố Quyên Nhĩ hả hê gõ: "Hỏi tôi làm gì? Tự hỏi cậu ấy! Tôi thấy anh ta có vài phần giống cậu, không lẽ đây là nợ phong lưu thời trẻ của cậu?"

A Ngọc chết đã hơn một trăm năm, tính theo vai vế, người đàn ông trẻ tuổi kia ít nhất cũng phải là cháu cố tổ của cậu ta.

"Nói bậy! Lúc chết tôi vẫn còn trai tân, lấy đâu ra nợ phong lưu!" A Ngọc trừng mắt, hùng hổ bước tới, đảo quanh người đàn ông từ trên xuống dưới.

"Ôi chao, ăn thuốc tăng trưởng mà lớn lên đấy à? Sao lại cao thế này?" A Ngọc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt đối phương. Hình như thật sự có vài nét giống cậu ta.

Người đàn ông trầm ngâm nhìn bia mộ, sau đó liếc nhìn đồng hồ Rolex trên tay.

Đã gần 1 giờ sáng.

Anh ta rút từ túi quần ra một thỏi chocolate tinh xảo, đặt ngay ngắn trước mộ A Ngọc. Xong việc liền xoay người rời đi.

Khi người đàn ông đi qua, Cố Quyên Nhĩ ngửi thấy một mùi xạ hương thơm thoang thoảng.

Chà!

Người đàn ông này thật quyến rũ. Viếng mộ mà cũng xịt nước hoa Jo Malone nữa.

Cố Quyên Nhĩ xoa xoa chóp mũi, sau đó mới đi đến trước mộ của A Ngọc, xem xét tấm bia. Bia mộ nhẵn bóng không viết gì cả, chỉ có một bức ảnh cũ chụp A Ngọc mặc áo Tôn Trung Sơn, đội mũ lưỡi trai. Thậm chí không có cả ngày sinh và ngày mất.

A Ngọc hớn hở lật qua lật lại thỏi sô cô la, mặt đầy phấn khích: "Tiểu Nhĩ, tôi nghi lắm, người đàn ông đó chắc chắn biết thân phận của tôi! Mau đi chặn anh ta lại!"

Người này không những đến thăm, còn biết cậu thích ăn đồ ngọt. Trên đời sao có chuyện trùng hợp thế được? Không chừng, anh ta thật sự là người thân của cậu!

"Được rồi, để tôi đi hỏi xem." Cố Quyên Nhĩ gật đầu, quay người định đuổi theo.

Nhưng lại thấy người đàn ông đó quay trở lại, đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy nghi hoặc quan sát cô.

Sở Thiên Khuyết nhìn thẳng vào Cố Quyên Nhĩ, ánh nhìn đầy lạnh lùng, sắc bén. Dù cách một lớp kính đen, Cố Quyên Nhĩ vẫn cảm thấy rùng mình.

"Cô đang nói chuyện với ai?" Câu hỏi của Sở Thiên Khuyết làm Cố Quyên Nhĩ giật mình.

Cô quay mặt đi, nói bâng quơ: "Anh nghe nhầm rồi! Tôi có nói gì đâu?"

Sở Thiên Khuyết khẽ nheo mắt, nhìn cô thật lâu, nhưng không hỏi thêm.

Anh ta quay lại mộ A Ngọc, cầm thỏi sô cô la lên. Bên dưới có một sợi ruy băng màu xanh lam, trên đó thêu kín những đóa hồng lam tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ của phụ nữ.

Cố Quyên Nhĩ vừa liếc thấy, đồng tử lập tức co rút lại.

Như bị dọa sợ, cô lùi lại nửa bước.

Sở Thiên Khuyết liếc nhìn cô khó hiểu, rồi nâng niu cất sợi ruy băng vào túi, lại lần nữa rời đi.

A Ngọc thấy Sở Thiên Khuyết sắp đi, vội vàng giục: "Tiểu Nhĩ, cô đứng đờ ra đấy làm gì? Mau đi hỏi xem anh ta là ai, có quen tôi không?"

Khóe miệng Cố Quyên Nhĩ giật giật, cô nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thiên Khuyết. Cho đến khi không còn thấy anh ta nữa, cô mới khẽ nói: "Tôi nghĩ tôi biết anh ta là ai rồi."

"Hả?" A Ngọc ngạc nhiên: "Cô quen anh ta à?"

"Tôi không quen, nhưng tôi biết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Quyên Nhĩ ẩn sau cặp kính râm, nhăn lại như vừa ăn phải miếng dưa hấu thiu.

Cô vốn chỉ muốn tránh xa nhà họ Cố, tránh xa Cố Tuyên Kiều, yên ổn làm nghề cũ, sống như một con cá muối bình thường. Ai ngờ, đang làm việc, lại đụng ngay vào người đàn ông của Cố Tuyên Kiều.

Sợi ruy băng kia vừa xuất hiện, Cố Quyên Nhĩ lập tức đoán ra thân phận đối phương

Sở Thiên Khuyết.

Tổng giám đốc Tập đoàn Sở thị, là nhân duyên định sẵn của Cố Tuyên Kiều.

Cuộc gặp gỡ của anh ta với nữ chính thuộc dạng cẩu huyết phổ biến trong tiểu thuyết hiện đại – bị bắt cóc từ nhỏ. Cố Tuyên Kiều đã cứu anh ta và để lại một sợi ruy băng. Anh ta luôn nhớ nhung nữ chính, muốn tìm được cô ấy, nên lúc nào cũng mang theo sợi ruy băng đó.

Trời đất quỷ thần ơi, giờ phải làm sao đây?

Cố Quyên Nhĩ thật ra không ngại đi hỏi Sở Thiên Khuyết sao lại quen A Ngọc, nhưng vấn đề là cô sẽ giải thích với Sở Thiên Khuyết thế nào đây? Chẳng bao lâu nữa, Cố Tuyên Kiều sẽ được tìm về, chắc chắn bố mẹ Cố sẽ gọi cô quay về. Nếu lỡ tên đó tiết lộ chuyện cô có thể nhìn thấy ma, vậy làm sao cô có thể sống yên ổn được nữa?

Cố Quyên Nhĩ quay đầu lại, mắt long lanh nhìn A Ngọc: "Hay là cậu đừng đi nữa, tôi nuôi cậu nhé?"

A Ngọc lập tức rùng mình, ôm ngực nhảy vọt ra xa mấy chục mét: "Cô định làm gì? Tôi nói cho cô biết, tôi cũng là một linh hồn có nguyên tắc đấy! Một ngày không có ba trăm nén nhang thì tôi không thèm ở đâu!"

Khóe môi Cố Quyên Nhĩ giật giật, chớp mắt đã lướt đến trước mặt A Ngọc, bình thản đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.

A Ngọc chết năm mười sáu tuổi, thân thể chưa phát triển hoàn chỉnh nên Cố Quyên Nhĩ cao ngang cậu ta.

Cô vô cảm đánh giá A Ngọc từ trên xuống dưới, rồi sờ cằm nói: "Thôi vậy, tôi vẫn nên đi hỏi Sở Thiên Khuyết đi."

Nói xong, Cố Quyên Nhĩ quay người bỏ đi.

"Này, đừng mà! Giá cả có thể thương lượng! Hai trăm? Hai trăm được không?" A Ngọc hấp tấp đuổi theo nịnh nọt.

Cố Quyên Nhĩ chẳng buồn đáp, chỉ cúi đầu bước thẳng.

"Một trăm rưỡi! Không thể ít hơn nữa đâu!" A Ngọc lòng đau như cắt.

Cố Quyên Nhĩ vẫn không phản ứng.

"Một trăm nén! Tôi cho cô luôn cả quần lót của tôi!" A Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Cố Quyên Nhĩ liếc cậu ta một cái, ánh mắt như đang nói "cậu không xứng".

Thiếu niên tức điên, dậm chân thình thịch: "Đồ độc ác, năm mươi nén! Ít hơn nữa tôi không làm đâu!"

"Chốt!" Cố Quyên Nhĩ nhe răng cười.

Nhang thông thường không có tác dụng với linh hồn, nhưng nhang do cô làm thì lại khác. Trên mỗi nén đều có phù chú, cực kỳ hao tổn tinh lực. Mỗi nén nhang cô đều tiết kiệm tối đa, có thể cho A Ngọc năm mươi nén đã là "chảy máu cam" rồi.

Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ tạm lắng xuống.

Ai dè sáng hôm sau, Cố Quyên Nhĩ vừa xách giò heo với bó nhang mua ở chợ sớm vừa đến cửa nhà thì bị bắt cóc.

Giống hệt như trong phim, cô bị trùm vải đen kín đầu, hai bên có hai người đàn ông cao lớn. Họ kẹp cô như kẹp gà con, đưa đến một nơi xa lạ.

Do không nhìn thấy gì nên khứu giác và thính giác của Cố Quyên Nhĩ trở nên cực kỳ nhạy bén. Cô ngửi thấy mùi xạ hương thơm thoang thoảng.

Ôi xong rồi, bị tóm rồi.

Cố Quyên Nhĩ căng thẳng đến mức mấy ngón chân co lại, gãi gãi vào đế dép tông.

Hành động nhỏ đó không thoát khỏi mắt Sở Thiên Khuyết. Anh ta liếc nhìn đôi dép tông "ba đôi mười tệ" của Cố Quyên Nhĩ.

Trong đầu anh ta bỗng lóe lên một ý nghĩ kỳ quặc. Mấy ngón chân kia tròn trịa trông thật đáng yêu, bóng loáng như những hạt châu nhỏ, nếu xâu thành chuỗi hạt chắc đẹp lắm.

Ý nghĩ vừa hiện ra, sắc mặt Sở Thiên Khuyết liền lộ ra vẻ mặt như thấy ma.

Anh ta bị biến thái à? Sao lại muốn cắt ngón chân người ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play