Mục Dương Linh nghe vậy nhìn kỹ bọn họ một lượt, lúc này mới phát hiện điều khác lạ. Da dẻ bọn họ tuy rằng ngăm đen, lại không giống lão cha quanh năm lao động mà thành, mà tựa như cố ý bôi lên. Hơn nữa, bàn tay đang cầm bánh hồ kia còn mịn màng hơn cả da thịt của nàng!
Người như vậy, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu gặp nạn mà thôi. Mục Dương Linh do dự một chút, cuối cùng thương cảm hai người còn nhỏ tuổi, bèn hỏi: “Người nhà các ngươi ở đâu? Có cần ta giúp đỡ không?”
Tề Hạo Nhiên vừa định đáp lời, Phạm Tử Câm đã kéo tay áo hắn, cười với Mục Dương Linh: “Đa tạ cô nương, chúng ta đã tìm được đường rồi, cũng không còn xa lắm, không cần làm phiền cô nương. Xin cô nương cho biết địa chỉ, sau này chúng ta còn có thể báo đáp.”
Mục Dương Linh thấy thiếu niên kia cảnh giác cao độ, không khỏi bật cười, cũng không giận, chỉ lắc đầu nói: “Không cần đâu, chỉ là một cái bánh hồ thôi mà.” Nhìn sắc trời, lại nhìn vị trí của bọn họ, nàng bèn chỉ đường rời núi: “Đi về phía kia, đi thêm chừng nửa canh giờ nữa là thấy một con đường nhỏ, các ngươi cứ men theo con đường đó mà ra.”
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.
Thấy bóng dáng Mục Dương Linh khuất dạng, Phạm Tử Câm mới mềm nhũn ngã xuống đất. Hắn trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên, giận dữ nói: “Không được phép nói thân phận chúng ta ra ngoài nữa đấy! Đến Hưng Châu rồi, đi thêm hai ngày nữa là có thể tìm được Tề đại ca.”
Tề Hạo Nhiên trợn mắt: “Chúng ta không một xu dính túi, tìm kiểu gì? Hơn nữa, người này là người tốt.”
Phạm Tử Câm nhảy dựng lên: “Ngươi thì biết cái gì!”
“Ta chính là biết! Ta nói nàng là người tốt thì chính là người tốt! Mấy lần trước chúng ta bị lừa đều là do nghe ngươi, nếu nghe ta thì đã không bị lừa rồi!”
“Còn không phải do ngươi không biết lựa lời! Người ta hỏi gì ngươi đáp nấy, vốn dĩ người ta không có ác ý cũng sinh ra ác ý!” Phạm Tử Câm không phục cãi lại.
Tề Hạo Nhiên càng không phục: “Rõ ràng là ngươi không biết nhìn người!”
“Là ngươi không cẩn thận…”
Hai thiếu niên lập tức cãi nhau om sòm. Tề Hạo Nhiên ban đầu còn chiếm thế thượng phong, nhưng cãi vã vốn không phải sở trường của hắn, nên chẳng bao lâu đã thua dưới miệng lưỡi của Phạm Tử Câm. Hắn giận tím mặt, xé một miếng bánh hồ trong tay nhét vào miệng đối phương để bịt miệng.
Phạm Tử Câm trừng mắt, rồi dần dần bình tĩnh lại. Thấy trong tay Tề Hạo Nhiên chỉ còn một mẩu bánh rất nhỏ, hắn đau lòng, bèn xé một nửa bánh của mình đưa cho Tề Hạo Nhiên, hàm hồ nói: “Mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta lên đường.”
Tề Hạo Nhiên hừ một tiếng: “Ta thân cường thể tráng, không cần ăn, ngươi cứ ăn đi.”
Phạm Tử Câm trừng mắt, giận dữ nói: “Cầm lấy! Ta còn cần ngươi bảo vệ đấy! Nếu lại gặp mấy tên côn đồ lưu manh, không phải nhờ ngươi đánh đuổi sao?”
Tề Hạo Nhiên đắc ý nói: “Bây giờ ngươi biết công phu của ta lợi hại rồi chứ gì? Đọc sách giỏi thì có ích lợi gì? Lúc chạy trốn còn phải ta cõng! Ha ha ha…” Nói xong, hắn đắc ý cười lớn.
Phạm Tử Câm hừ lạnh một tiếng, chế nhạo: “Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản thì có gì hay? Nếu không có ta lo liệu chu toàn, ngươi có công phu giỏi đến đâu, người ta bốn năm chục người xúm lại đánh thì cũng thành bánh nhân thịt thôi!”
Mục Dương Linh nấp trong bóng tối nghe hai thiếu niên cãi nhau, lại thấy họ đút bánh hồ cho nhau, khóe miệng nàng giật giật. Vì sao nàng lại có cảm giác như đang xem một màn tương ái tương sát thế này?
Một cái bánh hồ thì làm sao mà no bụng được?
Nàng chỉ là một tiểu cô nương chín tuổi thôi mà cũng phải ăn ba bốn cái mới thấy hơi no, huống chi hai thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn này.
Nghĩ ngợi, Mục Dương Linh xoay người bỏ đi. Không lâu sau, nàng quay lại, tay xách một con gà rừng và một con thỏ. Hai thiếu niên vẫn ngồi nghỉ ở chỗ cũ, có lẽ là tay chân rã rời, không đứng dậy nổi, chỉ là không còn đấu võ mồm nữa.
Mục Dương Linh vừa đến gần, Tề Hạo Nhiên đã nhảy dựng lên, chắn trước Phạm Tử Câm, cảnh giác hỏi: “Ai?”
Phạm Tử Câm cũng căng thẳng cả người.
Mục Dương Linh ném gà rừng và thỏ xuống trước mặt họ, nói: “Cho các ngươi đấy. Gà rừng thì làm thịt mà ăn, thỏ thì mang ra chợ bán.” Mục Dương Linh nghĩ nghĩ, nói thêm: “Nếu đường các ngươi đi qua huyện Minh Thủy, thì mang vào huyện bán, ở huyện thành giá sẽ cao hơn ở chợ quê.”
Tề Hạo Nhiên thấy Mục Dương Linh xuất hiện, trên mặt tức khắc nở một nụ cười tươi rói, đắc ý hếch mặt về phía Phạm Tử Câm, như muốn viết lên mặt mấy chữ "Ngươi xem đi, ta đã bảo nàng là người tốt mà!".
Khóe miệng Phạm Tử Câm giật giật, thầm mắng một tiếng "ngu ngốc", rồi đứng dậy hành lễ với Mục Dương Linh, vẻ mặt vô cùng cảm kích: “Thật sự đa tạ cô nương! Cô nương nhất định phải cho chúng ta biết địa chỉ, để sau này có cơ hội báo đáp.”
Nhìn Phạm Tử Câm không hề thả lỏng, Mục Dương Linh không thể không thừa nhận, đối phương tuyệt đối không đáng yêu bằng thiếu niên kia. Thật là, trông nàng giống người xấu lắm sao?
Thấy đối phương không hề tin tưởng, Mục Dương Linh cũng không ngại nói: “Nhà ta rất dễ tìm, ở trong thôn dưới chân núi, ta họ Mục, cả thôn chỉ có nhà ta họ Mục, các ngươi cứ hỏi thăm là biết.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Lần này là thật sự rời đi. Mục Dương Linh muốn vào rừng xem bẫy rập nàng đã đặt từ đêm qua. Lão nương không thích ăn thịt gà rừng, chê nó dai, mà mỡ của động vật hoang dã đúng là hơi ít, thịt cũng không đủ mềm. Bởi vậy, trừ phi nàng và lão cha tìm được món ngon, còn lại đều mang bán cả.
Một con gà rừng và một con thỏ đối với nàng mà nói không khó săn được, nhưng cũng đổi được hai cân gạo tẻ, đủ cho lão nương và đệ đệ ăn trong ba ngày…
Mục Dương Linh lắc đầu, xua những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, thầm nghĩ: Dù sao mình cũng là người từng tham gia quân ngũ, không thể tính toán chi li như vậy được. Đối phương chỉ là trẻ con, giúp được thì cứ giúp thôi.
Vừa đi vừa đặt bẫy, Mục Dương Linh treo một chuỗi gà rừng thỏ trên eo. Đến cái bẫy rập lớn cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng r*n rỉ “Hô hô”.
Mục Dương Linh “Oao” một tiếng rồi chạy như bay tới. Một con lợn rừng to lớn đang nằm trong bẫy, cố gắng dùng mõm củng đất để bò lên, nhưng có lẽ do chân sau bị thương nên không có sức, hơn nữa bẫy rập lại đủ lớn, căn bản không thể bò lên được.
Mục Dương Linh ngửa mặt lên trời cười lớn ba tiếng: “Quả thật là trời không tuyệt đường người! Có cái này thì có tiền nộp thuế rồi!”
Mục Dương Linh mắt sáng lên nhìn lợn rừng. Nghĩ ngợi, nàng vẫn hơi tiếc nếu giết nó. Nhưng nếu còn sống thì chắc chắn nàng không mang ra khỏi rừng được.
Mục Dương Linh bèn ngồi xổm xuống bên hố, nhìn con lợn rừng đang kinh hoàng thất thố cố gắng bò ra ngoài, nhưng không những không thoát khỏi bẫy mà còn khiến mình bị thương thêm.
Ánh mắt nàng lướt qua tứ chi của nó, nghĩ bụng, nếu mình bẻ gãy tứ chi nó rồi trói lại thì cũng không phải là không thể.
Mục Dương Linh vứt con mồi trên người xuống, vặn vẹo nắm tay, cười hắc hắc: “Heo huynh ơi là heo huynh, đừng trách ta lòng dạ độc ác, chỉ trách ngươi sinh không gặp thời.”
Nói rồi nàng vòng ra sau lưng lợn rừng, nhảy xuống, cưỡi lên lưng nó. Nàng không chút do dự, đấm thẳng vào đầu lợn rừng, khi đấm còn cố ý căn dặn mình, cố gắng đừng đánh chết nó.
Lợn rừng “Oao oao” kêu lên, quỳ rạp xuống hố. Mục Dương Linh chỉ đánh đến khi nó không thể nhúc nhích được nữa, rồi thừa dịp nó chưa kịp hoàn hồn, một tay nhanh chóng túm lấy chân nó, bẻ mạnh một cái. “Rắc” một tiếng, một chân trước của nó bị gãy.
Lợn rừng tru lên không ngừng. Mục Dương Linh nhanh chóng ra tay, chỉ chốc lát sau, cả bốn chân của nó đều bị nàng bẻ gãy, cả con lợn tê liệt ngã xuống hố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT