Chương 8 tựa như Thiên Sứ giống nhau

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ pha lê, chiếu rọi lên người Cấm Bạch, bao phủ cô trong một vầng hào quang vàng rực. Vẻ ngoài  thuần khiết, mái tóc đen mượt mà buông dài xuống hông, khoác trên mình chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng. Đôi mắt vốn đen lay láy, nay cũng được ánh nắng phủ lên một quầng sáng vàng kim, trở nên trong sáng, thánh thiện như một thiên thần.

Làn da  trắng trong như ngọc. Ánh mắt thiếu nữ ngây thơ, mờ mịt, vô tội đến cực điểm. Nụ cười hồn nhiên, chất phác. Khí chất trong trẻo ấy khiến người ta kinh ngạc, là một cú sốc thị giác, vô cớ làm lồng ngực Nhan Thế Lương như ngừng lại.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một ý niệm kỳ lạ.

Thiên thần. Cô giống như một thiên thần thuần khiết nhất, không chút tì vết trên thế gian, một thiên thần đang tắm mình trong ánh mặt trời.

Hắn có chút ngẩn người, nhìn chằm chằm gương mặt Cấm Bạch. Mãi một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn lên cái trán được kẹp gọn tóc mái. Bất chợt hắn quên mất mục đích mình đến đây, buột miệng hỏi:

“Em… tại sao lại kẹp tóc mái lên?”

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra điều khác lạ. Hôm nay, Nhan Bạch đã kẹp lớp tóc mái dày và dài lên. Cả người  dường như tỏa ra một ánh sáng khác biệt. Khi nói chuyện, giọng Nhan Thế Lương cũng bất giác chậm lại.

“Anh trai? Anh thấy như vậy không tốt sao…” Cấm Bạch vẫn giữ một nụ cười nhẹ, nhìn Nhan Thế Lương. Đôi môi hồng nhạt khẽ cắn, ánh mắt trong sáng lấp lánh sự bối rối.

“Thế này… không tệ.” Nhan Thế Lương không hiểu sao mình lại có cảm giác lạ lùng này. Hắn cố gắng kìm nén sự khác thường trong lòng. Lần đầu tiên, hắn thực sự nhìn vào người em gái ruột thịt của mình. Vì nhiều lý do, hắn không hề thích cô em gái này. Nhát gan, nhút nhát lại suốt ngày u ám. Giờ đây, cô trước mắt và cô trong ký ức hoàn toàn không giống nhau.

“Đi thôi, ba và mọi người đang đợi em ở dưới, có vài chuyện cần hỏi em.” Nhan Thế Lương nhíu mày, vứt bỏ những suy nghĩ trong lòng, đi thẳng về phía trước. Thế nhưng, nụ cười nhàn nhạt của Cấm Bạch vẫn mãi in sâu trong tâm trí hắn.

Cấm Bạch xỏ chân vào đôi dép bông, đi theo hắn. Ánh mắt  dõi theo bóng lưng Nhan Thế Lương, bề ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng sâu thẳm lại là một màu đen kịt. Khóe miệng  khẽ nhếch, mang theo một vẻ yêu dã.

“A… Anh trai thân mến… Em nên báo đáp những điều anh đã làm cho em như thế nào đây…”

Giọng nói rất nhỏ, rất khẽ, như một lời thì thầm. Trừ cô ra, gần như không ai nghe thấy. Người khác chỉ thấy thiếu nữ cười rất rạng rỡ, như thể đang nhớ lại một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Hệ thống phát sóng phi pháp 114 nghe thấy lời Cấm Bạch, quả cầu bạc không khỏi run rẩy. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó đã đủ hiểu ký chủ của mình là người như thế nào. Người đàn ông kia không biết đã làm chuyện thất đức gì, bị ký chủ để mắt tới, chắc chắn sẽ gặp họa. Nó thầm lặng nhìn bóng lưng Nhan Thế Lương, lẩm bẩm một câu: “Amen, cầu Chúa phù hộ cho anh.”

Hai người xuống tầng, trong phòng khách có vài người đang ngồi, rõ ràng là đang chờ để “tam đường hội thẩm” Cấm Bạch. Đầu tiên là Nhan phụ, Nhan Tương Bằng, ngồi ở vị trí chủ tọa. Ánh mắt ông ta lạnh băng nhìn Cấm Bạch, không hề có chút quan tâm nào của người cha, chỉ có sự tra hỏi.

Ngồi hai bên là một người phụ nữ với lớp trang điểm cầu kỳ, gương mặt quá sắc sảo tạo cảm giác cay nghiệt. Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ duyên dáng, dịu dàng, tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Khi nhìn Cấm Bạch, cô ta có vẻ quan tâm, nhưng thực chất lại mang ý tứ “vui sướng khi người gặp họa”.

Rõ ràng, họ không hề quan tâm Nhan Bạch đã trải qua những gì, cơ thể cô ra sao.

Khi hai người lại gần, Nhan Tương Bằng do dự nhìn Cấm Bạch rồi hỏi:

“Con… là Nhan Bạch sao?” Trong ấn tượng của ông ta, Nhan Bạch phải là một đứa bé u ám, suốt ngày để tóc mái dày che mắt. Vì rất ít khi quan tâm đến cô con gái này, nhất thời ông ta không dám chắc chắn.

Thiếu nữ trước mắt, tóc mái được kẹp lên bằng chiếc kẹp hồng nhạt, để lộ gương mặt búp bê tinh xảo. Cô không còn vẻ u tối như trước, khóe môi cong lên một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ. Con ngươi trong sáng, không một chút tạp chất.

Cũng giống như Nhan Thế Lương, trong lòng họ đều dâng lên một ý niệm kỳ lạ.

Đại khái, thiên thần chính là dáng vẻ này đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play