Chương 7 thân ái ca ca

Nghe những lời của 114, Cấm Bạch dường như không bận tâm. Cô từ từ bước xuống giường. Trong đầu  vừa có thêm những ký ức không thuộc về mình, đó là ký ức của Nhan Bạch, chủ nhân cũ của thân thể này. Nội dung những ký ức này chẳng hề tốt đẹp.

Nhan gia là một gia tộc hào môn thượng lưu ở kinh thành, với tài sản và danh tiếng được gây dựng qua nhiều thế hệ. Đến đời này, Nhan gia có hai người con trai và một người con gái. Con trai cả là Nhan Tương Bằng, cũng là cha của Nhan Bạch và là gia chủ hiện tại. Con trai thứ là Nhan Tương Hữu, phụ tá cho gia chủ. Con gái út Nhan Tắc thì kết hôn chính trị và đã gả ra ngoài.

Người vợ đầu tiên của Nhan Tương Bằng chính là mẹ của Nhan Bạch. Bà sinh được một trai một gái, nhưng khi Nhan Bạch lên 6 tuổi thì qua đời. Từ đó, cuộc sống của Nhan Bạch thay đổi hoàn toàn.

Người tình thứ ba của cha cô ấy ngang nhiên dắt theo con riêng vào nhà. Bề ngoài, bà ta luôn tỏ vẻ quan tâm đến Nhan Bạch, nhưng thực chất lại âm thầm hãm hại, vu khống, khiến Nhan Bạch dần trở nên trầm lặng, hướng nội và nhút nhát. Tất cả người trong nhà cũng dần dần thiên vị mẹ con bà ta, bỏ mặc và coi Nhan Bạch như không khí.

Sau đó, hai mẹ con bà ta nhiều lần hãm hại Nhan Bạch, nhưng đều không thành công. Cho đến lần này, Nhan Bạch cuối cùng đã rơi vào tay bọn buôn người… Chịu hết mọi khổ sở, cô ấy mang theo nỗi bi thương, tuyệt vọng và lòng hận thù mà mất đi sinh mạng…

Và sau đó, linh hồn cô nhập vào cơ thể này.

Trong ký ức của Nhan Bạch, cô còn thấy một người… Nghĩ đến đó, khóe môi Cấm Bạch cong lên. Mọi chuyện đang tiến triển theo một hướng vô cùng thú vị.

“Chúng ta có cùng một nguyện vọng rồi…” Cấm Bạch như đang nói với chính mình, lại như đang trò chuyện với linh hồn cô gái đã khuất. Tiếng cười trong trẻo, nhưng mang theo một sự lạnh lẽo quỷ dị.

Cô đi chân trần đến trước chiếc gương toàn thân. Đây là lần đầu tiên Cấm Bạch chính thức nhìn thấy dáng vẻ của mình.

Trong gương là một thiếu nữ mặc váy ngủ trắng, da dẻ trắng nõn, thân hình gầy gò. Trên chân và tay chằng chịt các vết sẹo, giờ đã mờ đi, chỉ còn lại những vệt hồng nhạt.

Mái tóc đen dài mượt mà, vừa chạm eo, cùng với mái bằng dày cộp, che khuất phần lớn gương mặt. Đôi mắt ẩn mình sau lớp tóc mái, trông có vẻ u ám và tự kỷ. Người khác gần như không thể thấy được đôi mắt.

Cấm Bạch đưa tay lên, vén lớp tóc mái dày cộm, để lộ toàn bộ gương mặt.

Bên dưới lớp tóc mái nặng nề là một gương mặt nhỏ nhắn, tinh tế như búp bê. Con ngươi rất to, rất đen nhưng có vẻ trống rỗng. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt, phía trên là chiếc mũi nhỏ nhắn. Làn da rất đẹp, mịn màng, căng bóng.

Ánh mắt Cấm Bạch khẽ động, thắp sáng đôi con ngươi vốn trống rỗng. Ánh mắt  trong veo, nhìn thấu tâm can, như thể được điểm xuyết bởi những vì sao đẹp nhất. Khóe môi hồng nhạt nhếch lên, lúm đồng tiền khẽ hiện, vẻ ngoài đáng yêu và ngoan ngoãn. Cô không còn chút u ám nào như khi để tóc mái.

Tốt lắm.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên. Cấm Bạch bình thản lấy một chiếc kẹp tóc hồng nhạt bên cạnh, kẹp gọn lớp tóc mái dày lên, rồi đi chân trần ra mở cửa.

“Nhan Bạch…”

Ngoài cửa là một người đàn ông. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, sáng sủa, tuổi tầm hai mươi. Trên mặt hắn lúc này là vẻ thiếu kiên nhẫn và chán ghét, như thể không muốn nán lại thêm một giây phút nào.

“Anh trai…” Cấm Bạch như không thấy vẻ mặt của đối phương, khóe môi cong lên, giọng nói ngọt ngào, mềm mại. Ánh mắt  trong sáng, long lanh, đầy vẻ quyến luyến, vừa bất ngờ lại có chút e sợ.

Khuôn mặt người đàn ông này, ký ức của Cấm Bạch không thể quên. Trước khi chết, hắn đã cầm dao phẫu thuật, tự tay mổ ngực cô, lấy ra trái tim, rồi đặt nó vào ngực người mà hắn ngày đêm nhớ thương.

Giờ đây, cô trở thành em gái ruột của hắn… Nhan Bạch.

Thật là thú vị. Anh trai thân yêu của tôi ơi…

Cấm Bạch nhìn đối phương, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play