Hai người lên xe ngựa, Toàn Cơ lặng lẽ nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài, Tấn Huyền Vương thấp giọng: "Ngươi cho rằng có thể nhìn thấy bọn họ sao?" Những người đó ẩn trong chỗ tối, sao có thể để nàng dễ dàng nhìn thấy như vậy?
Toàn Cơ xoay người, đã thấy y mở quạt xếp, chậm rãi phe phẩy.
Nàng biết với y mà nói đi đâu cũng không quan trọng, y chỉ là không muốn ở lại Hành quán, không muốn ở cùng nhóm người Vương gia. Cho dù là Bạc Hề Hành hay nhóm người Vương gia đó, y chỉ muốn bọn họ nhìn thấy một Tấn Huyền Vương không chút dị tâm.
Hai năm không gặp, y quả nhiên đã trưởng thành rất nhiều, không còn giống lúc trước, mỗi lần gặp ai đều không chút phòng bị mà gọi một tiếng "Hoàng huynh." Nhưng y của hiện tại lại không khiến Toàn Cơ cao hứng, bởi vì một người có sự thay đổi như vậy ắt phải chịu quá nhiều đau thương.
Bọn họ không tới cái nơi gọi là Thúy Hương Lâu, thanh âm bên ngoài cũng đã nhỏ dần. Tiếng gió đã bắt đầu rõ ràng, còn cả tiếng chim hót nghe thật thanh thúy, lúc này trong đầu Toàn Cơ lại nhớ tới một chuyện.
Nam tử trong xe đang thất thần nhìn bức họa trên mặt quạt, Toàn Cơ chần chờ một lát, rồi mở miệng: "Nô tỳ có chuyện muốn hỏi Vương gia."
Y không hỏi chuyện gì, lại ngước mắt: "Bỏ hai từ 'nô tỳ' đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT