"Hắt xì!"
Vân Tề bỗng nhiên hắt xì một cái, cuốn sách cổ trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.
Cậu xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, một tay khác bực bội đẩy đám tơ liễu đang phất phới trước mặt. Những thứ sứ giả của ngày xuân đáng chết này, với người khác thì là cảnh đẹp, với cậu mà nói quả thực là bùa đòi mạng.
"Ta như vậy còn có thể sống đến mùa hạ không đây..."
Vân Tề giọng khàn khàn mà oán giận, ngón tay mảnh khảnh run rẩy nâng chén trà lên, bên trong trà dược đã sớm nguội lạnh. Cậu nhíu mày, vẫn ngửa đầu uống cạn, "Khổ quá khổ quá khổ quá, quả nhiên lạnh càng khó uống."
Xưởng chất đầy thư tịch, quyển trục cùng các loại thiết bị luyện kim, hầu như không có chỗ đặt chân.
Góc tường mấy con rối thô kệch lẳng lặng đứng đó, chúng nó ngoại hình thô ráp, động tác cứng đờ — đây đều là những sản phẩm thất bại thuở ban đầu của Vân Tề.
Là một thiên tài được hiệp hội luyện kim thuật sĩ chứng thực, Vân Tề có trình độ cơ quan thuật và con rối học không ai bì kịp, nhưng những con rối sản xuất hàng loạt này căn bản không lọt nổi vào mắt cậu.
"Đến một ly trà nóng cũng không pha được, tính là con rối gì chứ..." Cậu lẩm bẩm, quấn chặt tấm chăn lông trên người. Mặc dù đã là đầu mùa xuân, nhưng với cậu mà nói, nhiệt độ trong nhà vẫn quá thấp.
Ánh mắt Vân Tề trở lại cuốn sách cổ trên mặt bàn, trên đó ghi lại một loại phương pháp chế tác con rối cao cấp trong truyền thuyết. Gương mặt tái nhợt của cậu ửng lên một tia hồng hào hưng phấn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy đã ố vàng.
"Tự chủ ý thức... Đây mới là thứ ta muốn." Cậu lẩm bẩm tự nói, lại nhịn không được ho khan.
Ba tháng trước, Vân Tề đã bắt đầu bí mật thực hiện hạng mục này.
Luyện kim thuật sĩ bình thường chế tác con rối, hoặc là dùng khế ước ràng buộc tinh linh cấp thấp, hoặc là trực tiếp lập trình mệnh lệnh đơn giản.
Nhưng những phương pháp này làm ra con rối hoặc là có nguy cơ phản phệ, hoặc là cứng nhắc đến mức khiến người ta tức sôi máu.
Vân Tề muốn chính là một con rối bạn lữ hoàn mỹ, có được ý thức tự chủ cao độ nhưng lại tuyệt đối trung thành.
"Khụ khụ... Nếu thành công, ta liền không cần phải ra ngoài nữa..."
Nghĩ đến cuộc sống ở nhà thật tốt đẹp, trong mắt Vân Tề lấp lánh ánh sáng kích động.
Quá trình chế tác vô cùng gian nan.
Vuốt sói yêu cầu phải thu mua từ chợ đen, sừng kỳ lân hầu như đã tiêu sạch tất cả tiền tích trữ của cậu (cái tên người lùn kia còn nhân cơ hội lừa gạt tống tiền cậu một khoản), vảy rồng của Long tộc càng suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của cậu — theo đúng nghĩa đen, cậu đã canh ba ngày ba đêm ngoài hang rồng, cuối cùng cũng chờ được một mảnh vảy róc ra.
Kết quả, suýt chút nữa vì nhiệt độ ban đêm quá thấp mà chết vì viêm phổi ở đó.
Và giờ đây, tất cả tài liệu cuối cùng đã chuẩn bị đầy đủ.
Vân Tề loạng choạng đứng dậy, kéo tấm chăn lông đi về phía trận pháp luyện thành ở trung tâm xưởng.
Giữa trận pháp bày một cái thể xác hình người gần như hoàn mỹ — tứ chi thon dài, dáng người tỷ lệ hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn nhưng không quá phận phô trương.
Đây là vật dẫn được cậu dùng luyện kim thuật tỉ mỉ thiết kế, dung hợp ưu điểm của tất cả chủng tộc.
"Bước cuối cùng..."
Vân Tề hít sâu một hơi, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ phức tạp. Trận pháp luyện thành dần dần sáng lên ánh sáng màu lam, các loại tài liệu quý hiếm lơ lửng, hóa thành những điểm tinh quang dung nhập vào bên trong hình người.
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt sáu giờ đồng hồ. Khi chút ánh sáng cuối cùng biến mất, Vân Tề đã mồ hôi ướt đẫm, hai chân run rẩy. Cậu miễn cưỡng chống đỡ để kiểm tra thành quả — con rối hoàn mỹ đứng thẳng ở đó, mỗi chi tiết đều không thể chê vào đâu được.
"Giơ tay." Vân Tề yếu ớt ra lệnh.
Con rối chậm rãi nâng tay phải lên.
"Đi lại."
Con rối bước về phía trước hai bước.
Mắt Vân Tề sáng rực, nhưng rất nhanh lại ảm đạm. Đây vẫn chỉ là một con rối bình thường tuân theo mệnh lệnh đơn giản, mặc dù vẻ ngoài của nó không thể chê vào đâu được, nhưng còn xa mới đạt tới trình độ ý thức tự chủ mà cậu kỳ vọng.
"Vẫn không được sao..."
Thất vọng như thủy triều dâng lên, thêm vào sự mệt mỏi mấy ngày liền, Vân Tề chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, đụng ngã một chồng sách, bản thân cũng ngã ngồi trên mặt đất.
"Khụ khụ... Đáng chết..." Cậu cố gắng bò dậy, nhưng ngay cả chút sức lực này cũng không có.
Trong tầm mắt mờ ảo, cậu nhìn thấy một cuộn da dê chưa bao giờ thấy từ chồng sách đổ ra, từ từ trải ra trước mặt cậu.
Trên đó vẽ một pháp trận phức tạp, bên cạnh đánh dấu những văn tự cổ xưa: "Thuật triệu hoán linh hồn".
"Đây là... Từ khi nào..." Vân Tề không nhớ rõ mình từng có một vật như vậy, nhưng giờ phút này cậu quá suy nhược, không thể suy nghĩ vấn đề này.
Trong tuyệt vọng, vị luyện kim thuật sĩ quyết định liều một phen được ăn cả ngã về không — có lẽ một linh hồn trưởng thành có thể kích hoạt con rối hoàn mỹ của cậu.
Cậu dùng ngón tay run rẩy chấm lấy mực đặc chế, dựa theo hình vẽ trên cuộn da dê vẽ lên mặt đất.
Mỗi nét vẽ, cậu đều cảm thấy sinh mệnh lực của mình bị rút đi một tia. Khi phù văn cuối cùng hoàn thành, mặt Vân Tề đã không còn chút máu.
"Lấy... Danh nghĩa của luyện kim thuật sĩ Vân Tề · Ánh Sao..."
Cậu thều thào đọc chú ngữ, "Triệu hoán... Linh hồn mạnh mẽ... đang lang thang trên thế gian..."
Pháp trận sáng lên ánh sáng đỏ chói mắt, toàn bộ xưởng bắt đầu rung chuyển.
Vân Tề cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, trong ý thức cuối cùng, cậu dường như nhìn thấy một đạo kim quang từ trong pháp trận bắn ra, thẳng đến con rối...
Sau đó, thế giới chìm vào bóng tối.