“Răng rắc——”
Lục Áp mơ màng, hồ đồ đưa hộp đào lên miệng rồi cắn một ngụm, tiếng giòn vang thanh thúy vang lên. Trong nháy mắt, gương mặt đang tràn đầy lên án của thiếu niên bỗng biến thành khiếp sợ rồi phẫn nộ.
Cùng lúc đó, chim nhỏ và quả đào đều bị anh nuốt vào bụng. Lục Áp vừa nhai vừa nuốt đến thất thần.
Anh chỉ cảm thấy quả đào thật ngọt.
Ngọt đến mức như làn da trắng mềm của thiếu niên, mang theo sắc hồng nhạt xinh đẹp, đôi mắt tròn long lanh chăm chú nhìn anh.
Người này ngay cả chim nhỏ cũng ăn! Thật quá đáng!
Khổng Tuyên giận dữ, trong lòng dâng lên lửa hừng hực, quai hàm phồng lên, như thể đang coi chim nhỏ thành Lục Áp mà tức tối nhai nuốt.
“Anh sao mà hư quá vậy! Ngay cả chim nhỏ cũng ăn!”
Khổng Tuyên nổi trận lôi đình lên án, hàng mi dài khẽ cụp xuống, cậu giận dỗi phẩy cánh, thổi tung lá đào trong sân ném thẳng xuống đầu Lục Áp.
Cậu móc lấy cành đào bên cạnh, tức giận vừa kéo vừa bẻ, tiện tay sờ thấy quả đào còn non liền ném liên tiếp xuống.
Lục Áp: ?
Là chủ nhân của sân và cũng là người trồng cây đào, lúc này Lục Áp mới kịp phản ứng. Anh vội vàng phun chim nhỏ trong miệng ra, nhướng mày, xương gò má sắc bén khẽ động, ngón tay chần chừ chỉ vào chính mình.
“Anh hư?”
Ánh mắt Lục Áp mang ý vị thâm sâu, anh bước tới dưới tường, ngẩng đầu đối diện với Khổng Tuyên.
Trong chốc lát, anh thậm chí không phân biệt được căn nhà này rốt cuộc là của ai.
Bị nhìn chăm chăm nên Khổng Tuyên ngồi vắt vẻo trên tường, chống eo với vẻ mặt đương nhiên, đắc ý cúi mắt liếc xuống anh, lông mày cong cong kiêu ngạo như một chú chim nhỏ vui vẻ.
Tóc cậu rối tung, chỗ này một sợi chỗ kia một sợi xõa xuống loạn xạ, quần áo thì xộc xệch treo trên người như thể đã đi vòng vèo rất lâu, khiến mình thành ra xám xịt nhếch nhác.
Thế nhưng Khổng Tuyên chẳng hề để tâm, trái lại trông như một con khổng tước lộng lẫy, lông vũ tỏa sáng, cả gương mặt toát ra ngạo khí mà đối diện với Lục Áp.
Lục Áp bước đến gần, nghe được tiếng bụng cậu kêu lộc cộc. Anh vẫy tay gọi.
Khổng Tuyên cúi đầu, Lục Áp lấy quả đào non còn vương đất trên quần áo lau qua rồi đưa lên miệng cậu.
Quả đào non vừa chát vừa sáp, cứng đến mức suýt nữa làm răng cậu sứt. Khổng Tuyên lập tức nhăn mặt nhíu mày, đôi mắt tròn mở to, đầy vẻ lên án, dường như không dám tin.
Khóe môi Lục Áp khẽ cong, tựa hồ nở nụ cười. Trước vẻ tức tối như con mèo xù lông của thiếu niên, anh vỗ vỗ mấy chiếc lá đào dính trên người cậu rồi cất giọng mời:
“Cây đào trong sân đã 50–60 năm tuổi, đừng phá nữa, đi thôi, anh nấu cơm cho em ăn.”
Lục Áp mở cổng sân. Anh mặc chiếc áo ba lỗ cũ kỹ và chiếc quần đùi rộng thùng thình, đúng kiểu người trẻ mặc vào mùa này. Chỉ là khi áo ba lỗ ôm sát thì trên gáy lộ ra hình xăm đen tuyền kéo dài xuống tận cổ áo.
Trên người anh có dấu vết rèn luyện, tuy thoạt nhìn gầy gò nhưng khi cánh tay chuyển động, từng khối cơ bắp căng đầy sức mạnh, giống như một con dã thú giấu trong lớp vỏ ngoài vô hại, tỏa ra sức hút nguy hiểm.
Khổng Tuyên lại chẳng hề sợ hãi. Cậu hất mái tóc dài, khóe môi cong đắc ý, còn cố tình hắng giọng ho khan hai tiếng, ra vẻ.
“Anh mời à?”
“Anh mời.”
Khổng Tuyên tung mình nhảy xuống tường, khéo léo né khỏi đôi tay định đỡ của anh, nhướng mày khoe khoang.
Lục Áp không nhịn được bật cười, xua tay làm động tác mời.
Tên nhân loại này cũng chẳng dám làm gì cậu đâu!
Khổng Tuyên không phòng bị, thoải mái để anh mời vào sân, đôi mắt tò mò đảo quanh quan sát khắp nơi.
Tiểu viện là nhà xây riêng, kiểu nhà mặt tiền sau vườn, một tòa ba tầng dựng ở một bên sân, tường bao vuông vức, trong sân rộng rãi, góc vườn trồng hai cây đào đan xen.
Bây giờ là tháng năm, đúng mùa đào chín nên trên cành treo đầy trái xanh, chỉ còn ít lâu nữa là chín hẳn.
Thấy ánh mắt Khổng Tuyên cứ dán chặt vào quả đào, Lục Áp vừa xoa chim nhỏ trên tay vừa định lên tiếng.
Ai ngờ Khổng Tuyên lại thò tay vào tay áo, móc ra thứ gì đó. Trong nháy mắt, một tiếng chuông khánh va chạm leng keng chói tai vang lên.
Ánh mắt Lục Áp lập tức nghiêm lại, chỉ thấy một cái đuôi rắn đỏ rực bị cậu lôi ra khỏi tay áo.
Đó là một con rắn cực kỳ cổ quái, thân to cỡ cánh tay trẻ con, trên bảy tấc mọc ra bốn cánh nhỏ bị vứt xuống đất, giãy giụa chạy loạn, phát ra tiếng leng keng như chuông khánh.
“Đấy, ta không ăn mà không trả tiền đâu, ăn cái này đi.”
Khổng Tuyên bóp chặt đầu rắn, dồn cả con đưa đến trước mặt Lục Áp.
Ánh mắt anh quét từ gương mặt thiếu niên xuống cái đầu rắn, con rắn bốn cánh kêu the thé, điên cuồng đập cánh.
Lục Áp mặt không đổi sắc, thản nhiên nhận lấy, còn hỏi:
“Em muốn ăn kiểu nào?”
Khổng Tuyên ngẫm nghĩ một thoáng:
“Lột da ăn sống?”
Lục Áp: …
Khuôn mặt xinh đẹp thế kia mà lại nói ra những lời hung tàn đến vậy, đúng là mỹ nhân loài rắn loài rết.
Anh xách con rắn mang vào bếp. Căn bếp thông ra cửa sổ phía sau, vừa khéo đối diện với cây đào.
Dưới tán cây, mỹ nhân quần áo xộc xệch không chút ngại ngần cởi áo khoác sặc sỡ, từng món châu báu quý giá cũng tháo xuống ném sang một bên.
Cuối cùng trên người chỉ còn lại bộ sam màu bạc tuyết trắng. Cậu đưa lưng về phía cửa sổ, mái tóc dài rối tung phủ xuống, mơ hồ để lộ đường nét xương vai, giữa bóng tối gợi lên thứ quyến rũ cấm kỵ.
Thật là…
Lục Áp còn chưa kịp nghĩ xong, thì một cái đuôi vỗ bốp vào mặt làm anh tỉnh táo lại.
Ánh mắt anh lạnh đi, lập tức túm chặt đầu rắn đè xuống thớt. Đuôi rắn giãy giụa dữ dội trong tay anh, lưỡi dao phay vung lên, bổ mạnh xuống đầu rắn.
Ánh mắt anh lạnh băng, như thể đang cầm trường đao chém xuống quái vật.
Chỉ thoáng nhìn qua, anh gần như lập tức phán đoán được lai lịch của con rắn này.
Đến từ Tiên Sơn Minh Xà, thân hình giống rắn nhưng mọc bốn cánh, giọng vang như tiếng khánh ngọc va nhau, nơi nó đi qua cỏ cây đều không mọc nổi.
Anh rút di động ra, nhanh chóng chụp một tấm.
[ Lục Áp ]: [ ảnh ] yêu quái Tiên Sơn, tự tra xem là núi nào.
[không muốn đi làm]: Ủa anh, chẳng phải anh về hưu không đi làm nữa sao? Ở đâu tìm ra vậy!
[không muốn đi làm]: Anh! Lục ca! Đừng giết, nộp lên quốc gia đi!
Ăn yêu quái chắc không tính là phá hoại bảo vệ động vật đâu nhỉ?
Lục Áp cất di động rồi dời mắt đi, xoay người lấy từ trong tủ ra một vại đào hộp.
Miếng đào trắng ngọt lịm được ngâm trong nước đường, hương thơm tỏa ra ngọt ngào đến câu hồn như cái móc nhỏ khẽ quệt qua chóp mũi, thoang thoảng dụ dỗ không thôi.
Khổng Tuyên khẽ động cánh mũi, lập tức bị mùi vị ấy kéo đi, Điểu Lương trong miệng chẳng còn thấy ngon.
Trong sân, chủ nhà treo một cái tổ chim thủ công lên cây đào, bên ngoài để sẵn đồ ăn cho chim, thêm đầy hạt.
Giờ phút này, đồ ăn bị mở ra, có kẻ đang ngồi trên cành đào phồng má, “rắc rắc rắc rắc” nhai nuốt Điểu Lương.
Khổng Tuyên chột dạ liếc quanh, lần thứ N trong lòng thề độc, cậu chỉ ăn thêm một… trăm triệu viên nữa thôi rồi sẽ không ăn nữa.
Thế mà cuối cùng vẫn vui vẻ bỏ viên Điểu Lương cuối cùng vào miệng.
Khổng Tuyên: Này anh nói Điểu Lương (nhai nhai) cái đồ này (nhai nhai) ai lại nghiên cứu ra chứ? (nhai nhai)
Ăn xong Điểu Lương, Khổng Tuyên vui sướng nheo đôi mắt lại, không cưỡng nổi mùi hương ngọt ngào của hộp đào, bị dẫn dụ mà bay đến cửa sổ.
Lục Áp vừa quay đầu, một gương mặt diễm lệ, rực rỡ như ánh dương xuất hiện trước mắt.
Khổng Tuyên phơi người trên bệ cửa, chống cằm, quai hàm hơi nâng lên, khóe miệng khẽ cong thành nụ cười ngọt lịm, còn ngọt hơn cả hộp đào kia.
Lục Áp cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, ánh mắt cũng nóng rực đến không chịu nổi, đành nhanh tay dùng đũa gắp một miếng đào.
“Ăn không?”
Mắt Khổng Tuyên sáng rực, rầm rì vài tiếng, ngạo kiều nói: “Nếu anh cho thì ta nếm thử vậy.”
Cậu nói thì ngạo kiều, nhưng lại lập tức vươn đầu qua và cắn lấy miếng đào từ tay Lục Áp.
Đào ngọt ngào ngập trong nước đường lấp đầy khoang miệng, cậu tiếc rẻ không chịu nhả hột, cứ thế ngậm luôn, chống cằm nghiêng đầu quan sát động tác của Lục Áp.
Đôi môi căng mọng hơi mấp máy, như mèo nhỏ tham ăn, dính nước ngọt óng ánh, ngọt đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Lục Áp cúi đầu, động tác thuần thục, trước tiên gạt bỏ phần nước thừa của đào rồi cắt lát và sau đó xử lý thịt rắn.
Anh chặt rắn thành từng đoạn, tay dao thoăn thoắt, lưỡi dao lướt xuống liền gỡ cả bộ xương ra, nhẹ nhàng trút sang bên.
Xong đâu đấy thì anh bắc nồi, cho nước, rắn, trần bì, gừng và chút muối vào ninh cho bớt tanh.
Một bên khác, anh lấy nồi nhỏ và thả vào khối nước dùng đông đặc, thêm hành tây, cà rốt, cần tây cắt hạt lựu.
Khi đã sôi thì mùi hương bay ra, anh cho thịt rắn đã ninh chín vào, rưới thêm rượu vang trắng.
Đồng thời ở một chiếc nồi khác, nước đào hộp được quấy bột bắp cho sánh, ngọt thơm, thêm muối và bơ vàng.
Khi nồi canh sôi thì Lục Áp tắt bếp, múc thịt rắn ra đĩa, rưới sốt đào lên trên.
Anh bày ngay trên bàn trước cửa sổ.
Lục Áp nấu ba nồi một lúc, so với đầu bếp chuyên nghiệp còn có thêm phần sáng tạo.
Anh đưa cho Khổng Tuyên một đôi đũa, ánh mắt nghiêm túc chăm chú đến sáng ngời.
“Nếm thử đi?”
Khổng Tuyên còn đang ngậm hột đào, má phồng lên, đôi mắt láo liên nhìn món ăn. Cậu cẩn thận hít mũi, hương rượu thoảng qua, liền gắp thử một miếng thịt rắn rồi nhanh chóng liếc nhìn Lục Áp.
Đôi mắt cong cong và gian xảo không che giấu được.
Trong ánh mắt chờ đợi của anh, cậu gắp một khối thịt, bất ngờ đưa thẳng tới bên miệng Lục Áp.
Lục Áp ngậm lấy, vị ngọt của sốt đào được trung hòa, không còn gắt, hòa quyện với mùi bơ sữa và thịt rắn mềm trơn.
Anh nuốt xuống rồi khẽ gật: “Cũng không tệ.”
Anh định lấy thêm đũa, nhưng lại thấy Khổng Tuyên vui vẻ gắp thêm một miếng bỏ vào miệng, đầu đũa còn in dấu môi phấn mềm, dường như muốn thấm cả nước sốt ra.
Lục Áp vội ho khan, lảng mắt đi.
Ngoài cửa sổ, chỉ còn thiếu niên đang say sưa cắn miếng rắn, vị đào ngọt và mùi sữa hòa vào nhau, đầu lưỡi liếm nhẹ, dư vị rượu thoang thoảng trêu ngươi vị giác.
“Ngon quá! Vừa mềm vừa tươi!”
Cậu nhồm nhoàm tán thưởng, thịt rắn mềm như cá, chẳng còn chút mùi tanh, hòa với vị đào ngọt và rượu nhẹ thì như món đào rượu sữa rưới lên thịt rắn, tươi ngon đến say lòng.
Khổng Tuyên mê mẩn, má ửng hồng, dường như sớm đã bị hương vị làm cho ngây ngất, toát ra vẻ mê hoặc động lòng người.
Thật sự ngon đến vậy sao?
Lục Áp nhìn đôi môi bóng nước của cậu, không kìm được mà đặt tay lên bệ cửa.