Mấy lần cúi xuống nhìn con sói nhỏ trước mắt vừa tức giận vừa cố gắng nhẫn nhịn, Mạnh Hoài Trạch trong lòng không khỏi dâng lên một tia kho*i c*m trả thù. Đúng là phong thủy luân phiên chuyển, hắn vừa tự mãn cảm khái, vừa ấn cái móng vuốt không an phận muốn lật nồi của Ổ Nhạc, khóe miệng ngậm ý cười đắc ý lắc đầu với nó.
Lửa trong lò đột nhiên bùng lên, nổ lách tách vài tiếng, ánh vàng trong mắt Ổ Nhạc khẽ rụt lại, một móng đẩy tay Mạnh Hoài Trạch ra, giọng nói trầm thấp giận dữ, mang theo uy áp cường đại không hợp với vẻ ngoài ấu trĩ.
Mạnh Hoài Trạch còn chưa kịp hưởng thụ hết kho*i c*m, liền cảm thấy lạnh sống lưng, ngoan ngoãn nhận thua: "Nghe rõ, ta gắp ngay đây."
Gắp thì gắp, cũng không cần dọa người như vậy...
Ổ Nhạc hiện tại tuy là bộ dạng ấu trể, nhưng sức ăn không hề làm mất mặt giống loài sói của nó, một con gà lớn trong chốc lát đã sạch bách, Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm bên cạnh, đến cặn canh cũng không có phần.
Thịt thì không được ăn, Mạnh Hoài Trạch nhìn thảo dược không khỏi nuốt nước miếng, thơm quá!
Trải qua một ngày bận rộn, mặt trời dần dần ngả về tây, rải xuống một lớp vàng mỏng trên sân, Mạnh Hoài Trạch bắt đầu thu dọn thảo dược vào phòng, bên cạnh là con sói nhỏ ăn no thịt lại bắt đầu ngủ.
Ổ Nhạc nằm trên lớp thảo dược dày cộm, hai móng ôm cái đuôi xù xì vào lòng, ngủ ngon lành dưới ánh hoàng hôn, lắng tai nghe còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.
Khi thu dọn đến gần Ổ Nhạc, động tác trong tay Mạnh Hoài Trạch có chút chậm lại.
Ngoài sân trên đường lớn thỉnh thoảng có tiếng người từ xa vọng lại, trong sân lại là một mảnh tĩnh lặng nhuộm vàng, chỉ có gió nhẹ thổi qua khóm hải đường xào xạc, thỉnh thoảng thêm vài tiếng lá khô thảo dược bị lật giở.
Ổ Nhạc say giấc nồng nàn, lông tóc được ánh hoàng hôn chiếu đến đen bóng.
Mạnh Hoài Trạch nhìn nó, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần dịu dàng, tuy nói trước mắt là tai họa uy hiếp tính mạng hắn, nhưng lúc này tai họa kia lại đang ngủ say vô tư lự bên cạnh hắn, Mạnh Hoài Trạch lại cảm thấy có chút cảm xúc phức tạp kỳ lạ.
Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, được bà nội một mình nuôi lớn, năm mười bốn tuổi bà nội qua đời, chỉ còn lại hắn cô độc sống qua ngày, ban ngày xong việc khám bệnh đóng cửa viện, thường là cả sân vắng vẻ, hắn tuy không phải người thích náo nhiệt, nhưng đôi khi cũng không khỏi muốn tìm người trò chuyện.
Đêm dài buông xuống, Mạnh Hoài Trạch ăn cơm xong, xem xong một quyển y thư, chuẩn bị lên giường ngủ, con sói nhỏ trong sân vẫn còn ngủ say, đến tư thế cũng không đổi.
Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm trước mặt nó cẩn thận chọc chọc, con sói nhỏ chỉ nhíu nhíu mũi, hai móng vẫn ôm cái đuôi, đầu đuôi để ở cằm, theo nhịp thở của nó, lông trên đầu đuôi cũng động đậy theo.
Mạnh Hoài Trạch thấy thú vị, không nhịn được vươn tay chạm vào, Ổ Nhạc bị làm phiền, không vui nhắm mắt trở mình, biến thành tư thế nằm sấp, giấu cái đuôi dưới thân mình.
Mạnh Hoài Trạch không dám quấy rầy nó quá nhiều, chỉ đành mặc nó, để nó lại một mình trong sân rồi về phòng ngủ.
Nửa đêm, Mạnh Hoài Trạch lại bị cảm giác nặng trĩu quen thuộc làm tỉnh giấc.
Hắn mơ màng mở mắt, phát hiện không biết từ lúc nào, Ổ Nhạc đã từ trong sân vào phòng và bò lên giường hắn, đang mở ra ghé vào ngực hắn ngủ ngon lành, cái đầu xù xù dán vào cổ Mạnh Hoài Trạch, khiến hắn ướt một lớp mồ hôi mỏng.
Kỹ năng không bằng người, trừ nhẫn nhịn còn có thể làm gì?
Mạnh Hoài Trạch vừa định nằm xuống, đột nhiên dừng mắt. Hắn kinh ngạc phát hiện, ở chỗ ngực hắn và lông tơ của Ổ Nhạc dính sát nhau, lúc này đang tán ra ánh vàng mỏng manh, nhè nhẹ từng đợt như ánh mặt trời bị xé vụn thành sợi, từ ngực hắn tràn ra ngoài, chảy vào thân thể Ổ Nhạc.
Hô hấp của Mạnh Hoài Trạch theo bản năng ngừng lại, một lúc lâu sau, hắn mới cẩn thận vươn một bàn tay, chạm vào ánh vàng kia.
Ánh vàng kia không phải là thực thể, Mạnh Hoài Trạch không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng trong lòng lại như cuộn sóng lớn. Lúc trước Ổ Nhạc nói muốn gần gũi hắn hấp thụ yêu lực từ nội đan, Mạnh Hoài Trạch tuy nói thuận theo, nhưng lại không có khái niệm rõ ràng về chuyện này, cho đến lúc này, hắn tận mắt nhìn thấy ánh vàng kia, mới thực sự ý thức được sự tồn tại của nội đan.
Hắn lại nhìn con sói nhỏ đang nằm sấp trên người, kinh hãi phát hiện trong mấy canh giờ ngắn ngủi, Ổ Nhạc đã lớn hơn nhiều so với ngày hôm trước, tuy vẫn xem như bộ dáng ấu lang, nhưng hiển nhiên rắn chắc hơn nhiều so với vẻ ấu trĩ trước kia.
Thảo nào nặng như vậy, Mạnh Hoài Trạch lộn xộn nghĩ một câu, suy nghĩ nhất thời loạn đến lợi hại, rốt cuộc không ngủ được.
Cứ theo tình hình này, Ổ Nhạc từ ấu trể khôi phục thành đại lang có lẽ không cần bao lâu, ít nhất không lâu như Mạnh Hoài Trạch nghĩ ban đầu, đến lúc đó chờ nó khôi phục yêu lực, muốn giết Mạnh Hoài Trạch quả thực dễ như trở bàn tay.
Mạnh Hoài Trạch càng nghĩ trong lòng càng lạnh lẽo, hắn quay đầu nhìn khắp phòng, dưới ánh trăng mờ ảo, chung quanh toàn là những vật quen thuộc của hắn. Tuy nói hắn không có khát vọng lớn lao gì, nhưng sự sợ chết trước tai họa vẫn không hề ít. Hắn tuyệt vọng nghĩ, so với việc làm bạn cùng kẻ đòi mạng, hắn vẫn muốn sống cô độc lay lắt.
**Chương 7: Tiểu nam hài**
Mạnh Hoài Trạch mở mắt đến hừng đông, suy nghĩ đến mấy trăm loại cách chết của mình, cũng không biết là bị Ổ Nhạc đè ép, hay là bị chính hắn dọa, ngực buồn bực, cả người cứng đờ.
Nhưng nỗi sợ hãi của hắn đối với Ổ Nhạc lại thêm một tầng mới, vô luận thế nào cũng không dám quấy rầy yêu quái trên người hấp thụ yêu lực, một cử động cũng không dám, cứ như vậy mở to mắt gồng mình đến khi trời hửng sáng, mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Một giấc này liền đến giữa trưa, Mạnh Hoài Trạch bị đói tỉnh.
Có lẽ vì yêu lực hao tổn cần bổ sung gấp, Ổ Nhạc ngủ rất nhiều, một đêm qua đi chỉ thay đổi vài tư thế, lúc này đang vùi đầu dưới nách Mạnh Hoài Trạch, đuôi quấn lấy eo hắn, vẫn còn ngủ say.
Mạnh Hoài Trạch mở to mắt chờ một lát, cảm thấy nếu hắn không gọi, con sói này có thể ngủ đến thiên trường địa cửu.
Mạnh Hoài Trạch lại lặng lẽ chờ một lát, thật sự đói đến chịu không nổi, lại duỗi hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy móng vuốt Ổ Nhạc, nhỏ giọng nói: "Kia... ta muốn đi ăn cơm..."
Trước đó con sói không hề động tĩnh gì, nhưng vừa dứt tiếng "ăn cơm", tai Ổ Nhạc liền giật giật, ngay sau đó mở mắt.
Mạnh Hoài Trạch trong lòng kinh hãi, đồng tử của con lang trước mắt không phải màu vàng bình thường, mà phát ra ánh vàng nhạt, tương tự với ánh vàng đêm qua, nhưng lạnh lẽo hơn.
Ổ Nhạc lười biếng ngáp một cái, híp mắt, đến khi mở ra thì chút ánh vàng kia đã biến mất, chỉ còn đôi mắt vàng bình thường.
"Ăn cơm?" Ổ Nhạc hỏi.
Mạnh Hoài Trạch suy nghĩ đến hàng trăm cách chết của mình, nỗi sợ hãi đối với yêu quái này càng tăng lên, cẩn thận gật đầu.
Ổ Nhạc lần này không làm khó hắn, nhảy xuống khỏi người hắn, nằm ở mép giường vặn mình.
Mạnh Hoài Trạch chống tay muốn ngồi dậy, nhưng bị Ổ Nhạc đè ép cả đêm, toàn thân hắn cứng đờ không chịu nổi, miễn cưỡng ngồi được nửa người, một cái lảo đảo lại ngã trở lại, vừa vặn đè cái đuôi đang duỗi người của Ổ Nhạc xuống dưới thân mình.
Việc này còn hiệu quả hơn cả linh đan diệu dược, Mạnh Hoài Trạch bật dậy khỏi giường, nháy mắt eo không đau chân không mỏi, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, hoảng loạn xin lỗi liên thanh: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cố ý..."
Ổ Nhạc một lòng đắm chìm trong việc ăn cơm, tạm thời không so đo với hắn.
Mạnh Hoài Trạch lúc này mới nhẹ nhàng cọ trở lại mép giường, cầm áo khoác mặc vào, lại nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Đến khi được ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, hắn mới thở phào một hơi.
Sau khi thu dọn qua loa trong sân, Mạnh Hoài Trạch đi vào bếp, hắn không quá coi trọng chuyện ăn uống, hơn nữa nghèo, cơm nước thường là bánh bao rau xanh.
Sau khi làm xong cơm cho mình, Mạnh Hoài Trạch ngồi trước bếp lò nghĩ ngợi, lại đứng lên cầm ba quả trứng gà còn sót lại trong tủ bát, làm cho Ổ Nhạc một phần trứng gà xào.
Một lát sau, Mạnh Hoài Trạch bưng cơm vào phòng, đem trứng gà xào đã chuẩn bị cho Ổ Nhạc đặt ở một đầu bàn, còn mình ngồi ở đầu kia xa nhất, an tĩnh ăn rau xanh.
Ổ Nhạc lại gần liếc mắt một cái, không hứng thú với trứng gà, hỏi Mạnh Hoài Trạch: "Thịt đâu?"
"Thịt ngươi hôm qua ăn hết rồi mà..." Mạnh Hoài Trạch thấp giọng nói, vừa hơi ngước mắt từ trên vành bát lên, trộm nhìn Ổ Nhạc, kết quả vừa vặn đối diện với con ngươi vàng trừng trừng của Ổ Nhạc, Mạnh Hoài Trạch run lên, vội vùi đầu, hận không thể trốn vào trong bát.
Im lặng một lát, Mạnh Hoài Trạch trong lòng càng thêm bất an, nhịn không được lại cẩn thận ngẩng đầu thăm dò, phát hiện Ổ Nhạc vẫn đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Làm... làm gì?" Mạnh Hoài Trạch lắp bắp nói, sắc mặt hơi trắng bệch.
"Thịt." Ổ Nhạc nói.
Mạnh Hoài Trạch cố gắng đối diện với nó một lát, rất nhanh lại nhận thua, cúi đầu muộn thanh nói: "Biết rồi, ta đi chợ mua."
"Chợ?" Ổ Nhạc hỏi.
"Là nơi nhiều sạp hàng tụ lại với nhau, mua bán đủ thứ đồ."
"Nga," Ổ Nhạc lần đầu tiên nghe đến thứ này, "Vậy ta cũng đi xem."
Không! Mạnh Hoài Trạch nội tâm gào thét, nhưng môi hắn vừa động, nhìn thấy đôi mắt Ổ Nhạc, liền tức khắc không dám hé răng.
May mắn, sau một đêm Ổ Nhạc đã lớn hơn không ít, Mạnh Hoài Trạch mở hòm thuốc trên bàn, Ổ Nhạc chui nửa ngày, không chui vào được.
Mạnh Hoài Trạch nội tâm mừng như điên, mặt ngoài lại tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: "Ai, đều tại cái hòm này nhỏ quá, bằng không ngươi ở đây chờ..."
Lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt ánh vàng lóe lên, Mạnh Hoài Trạch không tiền đồ mà giật mình, đưa tay che mắt, khi mở ra, con sói nhỏ ban đầu không thấy đâu, thay vào đó là một tiểu nam hài ngồi bên cạnh bàn.
Nam hài thoạt nhìn chừng bảy tám tuổi, một thân hắc y vừa vặn, hoa văn màu vàng trên đó không biết được dệt từ thứ gì, trông cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, so với nó càng khiến người chú ý hơn là khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của nam hài, Mạnh Hoài Trạch chưa từng gặp qua nam hài nào xinh đẹp như vậy, tuy vẻ ngoài còn ấu trĩ, lại hiện ra vài phần kiêu ngạo không hợp với tuổi, đôi mắt vàng trong veo như lưu ly, không phải đôi mắt mà loài người có thể có được.
Tầm mắt Mạnh Hoài Trạch ngơ ngác dời lên, dừng lại trên đỉnh đầu đen nhánh của nam hài, nơi đó dựng hai cái tai sói xù xì...
Nam hài nhảy xuống khỏi bàn, Mạnh Hoài Trạch phát hiện phía sau đứa trẻ này còn có một cái đuôi sói...
Ổ Nhạc cúi đầu nhìn tay mình, không hài lòng mà tặc lưỡi. Nội đan của nó đã lâu chưa trở về, lại thêm yêu lực trước kia hao tổn quá lớn, hai ngày nay tuy đã khôi phục một ít, đủ để nó hóa thành hình người trong thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ là hình hài đứa trẻ.
Ổ Nhạc sờ sờ đỉnh đầu, phát hiện tai vẫn còn, lúc này mới thu cả tai và đuôi về. Hắn lại đánh giá Mạnh Hoài Trạch vài lần, hơi trầm ngâm, ngay sau đó biến đôi mắt vàng thành màu đen giống như Mạnh Hoài Trạch.
Ổ Nhạc lúc này mới vừa lòng, nhấc chân đi ra ngoài: "Đi thôi."
Mạnh Hoài Trạch lại không nhúc nhích, hắn đã bị dọa ngây người.
Dọc đường Mạnh Hoài Trạch có chút mơ màng, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, đầu tiên hắn gặp một con cự xà và một con đại lang đánh nhau, sau đó xà chết, lang là một yêu quái biết nói, hắn còn ăn nội đan của yêu quái, nên yêu quái muốn giết hắn, còn chưa giết thành thì biến thành một con sói nhỏ, hiện tại thì hay rồi, đừng nói là lớn hay bé, đến cả giống loài cũng thay đổi, sói nhỏ lại thành người...
Mạnh Hoài Trạch tính tình ôn hòa, ít khi nói tục, hiện tại cũng nhịn không được muốn mắng một tiếng.
Hắn bất quá chỉ lên núi hái dược, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy...
**Chương 8: Chợ**
Mãi đến khi đến gần chợ, bị tiếng người ồn ào náo nhiệt làm ồn, Mạnh Hoài Trạch mới hơi tỉnh táo lại.
Ổ Nhạc đã không ngoảnh đầu lại mà đi vào chợ, hắn lần đầu tiếp xúc với sự náo nhiệt của nhân gian, thấy gì cũng thấy lạ.
Mạnh Hoài Trạch vội đuổi theo hai bước, đuổi kịp hắn, giơ tay chỉ một hướng: "Quán thịt ở bên kia."
Hắn chỉ muốn nhanh chóng mua thịt rồi chuồn, để tránh tai họa phát sinh, nhưng đứa trẻ trước mắt lại gạt tay hắn ra, không đi về phía quán thịt, mà cứ theo ý mình đi thẳng về phía trước.
Mạnh Hoài Trạch toát mồ hôi đầy trán, nhưng không có cách nào, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi đi phía sau hắn. Ổ Nhạc mặc một bộ hắc y đẹp đẽ, lại có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, đi trên đường như một thiếu gia nhà giàu đi dạo ngoại thành, khiến người qua đường liên tục ngoái đầu nhìn.
Mạnh Hoài Trạch đi theo sau hắn, cảm thấy mình giống một tên tôi tớ nghèo kiết xác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT