Diệp Độ vừa xử lý xong con địa phược linh, lúc này không có khẩu vị, chỉ đành nhìn đối phương ăn. Một suất cơm lớn nhanh chóng bị Kỳ Nguyên ăn sạch.
Sau khi thấy ánh mắt đầy vẻ chưa thỏa mãn của đối phương, Diệp Độ bất giác nói với phục vụ: "Cho thêm một suất nữa."
Kỳ Nguyên lúc này mới cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn hoắt.
"Cảm ơn ạ."
Trước khi suất cơm gà kho mới được mang lên, Diệp Độ không nhịn được nhìn vào bụng của đối phương, phẳng lì, không hề thấy dấu hiệu đã chứa nhiều đồ ăn như vậy.
"Gọi nhiều thế, cậu ăn hết được không?"
Anh ta chưa từng thấy một chàng trai ở tuổi này lại ăn khỏe như vậy.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Độ nhìn, Kỳ Nguyên xoa bụng rồi mới phản ứng lại.
Người bình thường hiếm khi có sức ăn lớn như thế, cậu vừa nãy hình như đã ăn quá nhiều rồi. Cậu chớp chớp mắt nhìn Diệp Độ, hơi ngượng ngùng.
"Khi tôi lo lắng hay sợ hãi, thì chỉ muốn ăn."
Câu này dĩ nhiên là Kỳ Nguyên bịa ra, nhưng Diệp Độ lại sững người một chút, xóa tan nghi ngờ.
Trước đó anh ta còn tưởng chàng trai tên Kỳ Nguyên này không sợ hãi, hóa ra là cậu giấu trong lòng mà không thể hiện ra. Trong tâm lý học hình như có một chứng bệnh là khi con người sợ hãi sẽ vô thức ăn uống vô tội vạ.
Là do anh ta đã sơ suất, không để ý đến trạng thái tâm lý của đối phương.
Vẻ mặt Diệp Độ hơi trầm xuống, khi Kỳ Nguyên nhìn anh, anh ta cũng không nói gì nữa, chỉ nói:
"Cậu cứ ăn đi."
Kỳ Nguyên lúc này mới vui vẻ tiếp tục bữa ăn của mình.
Vì nghĩ rằng Kỳ Nguyên bây giờ có thể vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, Diệp Độ tạm gác ý định ghi lại thông tin của cậu, chuẩn bị đợi cậu bình tĩnh lại, không còn căng thẳng nữa thì mới nói chuyện.
Khi Kỳ Nguyên ăn xong, anh ta bèn đưa điện thoại của mình qua.
"Kết bạn Wechat đi."
"Vài ngày nữa có thể sẽ có những việc cần phải ghi lại thông tin của cậu."
Anh ta có chú ý đến biểu cảm của Kỳ Nguyên, quả nhiên thấy cậu khựng lại, có chút do dự.
Đã ăn cơm của người ta, không kết bạn Wechat thì cũng không phải phép.
Kỳ Nguyên ngước nhìn Diệp Độ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Độ reo lên.
Là người quản lý của anh ta gọi đến.
Hôm nay anh đã biến mất không lý do cả ngày, rất nhiều lịch trình bị xáo trộn.
Kỳ Nguyên thấy vị thiên sư họ Diệp kia vẻ mặt hơi trầm xuống, quay đầu nhìn cậu một cái.
"Tôi đã thanh toán rồi."
"Cậu cứ ăn tiếp đi, tôi còn có việc cần phải đi trước."
Ngôi sao lớn mà, còn nhiều làm việc phải.
Kỳ Nguyên hiểu chuyện gật đầu, khi Diệp Độ rời đi còn đặt thìa xuống.
"Tạm biệt ạ."
Diệp Độ nhìn cậu thật sâu, rồi quay người rời đi.
Mãi cho đến khi Diệp Độ đi khuất, Kỳ Nguyên mới cất điện thoại đi.
Sợ chết khiếp, suýt nữa thì kết bạn với nhân vật chính thụ rồi. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, nhưng ai bảo đối tượng hợp đồng của cậu lại là Bùi Huyền.
Con ác quỷ đó mà kiểm tra điện thoại của cậu thì sao?
Con ác long không muốn bị trừ tiền thầm vỗ vỗ ngực, khẽ thở phào một hơi.
Nhưng cậu vừa nghĩ xong, đặt điện thoại sang một bên, thì đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe vô tình đi ngang qua.
Bùi Huyền vốn đang ở gần đây đàm phán một thương vụ, sau khi kết thúc cuộc họp thì vừa lên xe chuẩn bị về công ty. Ai ngờ khi đi qua ngã tư, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Kỳ Nguyên một mình ngồi trong quán cơm gà kho sáng sủa.
Trước mặt còn có hai chiếc đĩa lớn.
Bùi Huyền: ...
Anh khẽ nhíu mày, quay đầu ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.
Vị trợ lý ở ghế phụ lái quay đầu nhìn, liền biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ra hiệu cho tài xế.
Tài xế dừng xe lại, có chút mơ hồ.
Tổng giám đốc Bùi đến đây làm gì?
Cái quán cơm gà kho này hoàn toàn không hợp với khí chất của tổng giám đốc Bùi chút nào.
Anh ta trố mắt nhìn tổng giám đốc Bùi bước vào quán.
Bùi Huyền đi vào, lập tức nhìn thấy Kỳ Nguyên vẫn đang ngồi ở bên cửa sổ ăn cơm.
Kỳ Nguyên vừa cúi đầu, đã phát hiện trước mặt mình có thêm một cái bóng.
Là Diệp Độ để quên đồ gì đó nên quay lại sao?
"Anh..."
Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên lại thấy một người ngoài dự đoán.
Bùi Huyền?
Ủa ? Sao cha này lại ở đây?!
Kỳ Nguyên hơi nghẹn lại.
Bùi Huyền ho nhẹ một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu.
"Sao thế?"
Kỳ Nguyên vội vàng lắc đầu.
"Không có gì."
"Chỉ là không nghĩ tới Bùi tiên sinh sẽ tới nơi như này."
Bùi Huyền liếc nhìn chiếc đĩa đã trống.
"Vừa nãy có người thứ hai ở đây sao?"
Cái này...
Phải nói sao đây.
Kỳ Nguyên vô tội chớp mắt, vẻ mặt không đổi: "Chỉ có một mình tôi thôi á."
"Cái đĩa này là của tôi ăn vừa nãy."
Cậu đâu có ngốc, lại đi nói chuyện với một tà thần về một thiên sư khác. Hơn nữa, đồ ăn này quả thật là cậu đã ăn. Diệp Độ tuy vừa ở đây, nhưng anh ta chẳng ăn một chút nào cả.
Kỳ Nguyên lén lút khen ngợi sự thông minh của mình.
Bùi Huyền nhìn hai chiếc đĩa trống trơn giống hệt nhau, thì cũng bị cậu thuyết phục.
Nhưng chỉ giây lát sau, anh đã nhíu mày, nhìn bàn tay cầm thìa của Kỳ Nguyên, lạnh nhạt nói: "Có lẽ cậu cần được đào tạo lại về nghi thức ăn uống."
"Cậu nghĩ sao? Cậu Kỳ."
Kỳ Nguyên: ...