Vào giữa mùa hè, thời tiết ở thành phố Vân Thành cũng thay đổi thất thường.
Sau khi mua một cốc trà sữa ở cổng trường, Kỳ Nguyên chầm chậm đi về nhà.
Bây giờ đã là nửa cuối học Kỳ, trong trường không có nhiều tiết học. Những sinh viên năm tư như họ đều đã đi tìm việc làm, rất ít người còn ở lại trường.
Nhưng Kỳ Nguyên lại không có ý định tìm việc làm nào cả.
Sau khi tốt nghiệp, suy nghĩ duy nhất của cậu là… cuối cùng cũng học xong rồi!
Từ nay về sau không cần phải đi học nữa!
Chỉ trời mới biết một con ác long với bộ xương cứng ngắc như cậu, mỗi ngày học các lớp vũ đạo đau khổ đến mức nào đâuu.
Kỳ Nguyên mỗi ngày đều cảm thấy gân rồng của mình sắp bị lôi ra tới nơi.
Cậu lại không phải là loại rồng linh hoạt, trên cánh toàn là gai xương. Mỗi lần giáo viên chuyên ngành ép xuống, Kỳ Nguyên chỉ muốn lập tức hiện nguyên hình, vả cho đối phương một cái cánh xương to tướng.
May mà tính tình cậu tốt, mấy năm đại học này mới không để lộ một chút sơ hở nào.
Chàng trai trẻ với gương mặt tuấn tú, vô tội vừa ngân nga bài hát, vừa ôm cốc trà sữa thong thả bước đi.
Có lẽ là do nụ cười để lộ hàm răng khểnh nhỏ của Kỳ Nguyên, những người qua lại trong trường khi nhìn thấy cậu, tâm trạng đều vô thức trở nên tốt hơn.
“Tiểu Kỳ, về nhà hả?”
“Vâng ạ.”
Kỳ Nguyên có nhân duyên rất tốt, hoàn toàn không có thói quen kiêng khem như sinh viên vũ đạo. Mấy năm nay cậu tiêu tiền hào phóng, thường xuyên ghé thăm các hàng quán ăn vặt ở cổng sau trường, trong mắt các chủ quán, cậu đương nhiên trở thành một vị khách sộp.
Trên đường đi, những chủ quán ăn vặt mà cậu quen thuộc mấy năm nay đều chào hỏi cậu, nghĩ rằng cậu sắp tốt nghiệp, họ nhiệt tình gói tặng cậu rất nhiều đồ ăn vặt.
“Cảm ơn ạ.”
Kỳ Nguyên nhận lấy túi đồ ăn vặt, cười híp mắt đáp lời, ánh mắt vô tình lướt qua từng quầy hàng ăn vặt như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Trong lòng cậu tiếc nuối.
Haizz, từ nay về sau không thể thường xuyên ăn ở trường nữa rồi.
Món cánh gà nướng ở trường này đúng là tuyệt đỉnh mà.
Những chiếc cánh gà tươi ngon được nướng đến mức cháy xém, thơm lừng và chảy mỡ, thêm chút ớt và thì là, khiến con rồng nào cũng phải thèm nhỏ dãi.
Cả bạch tuộc viên nướng và đầu thỏ cay nữa, một con rồng chưa từng trãi đời như Kỳ Nguyên thích nhất những món ăn vặt này.
Ánh mắt cậu dừng lại trên mấy chủ quán, trong lòng vẫn còn tiếc nuối, hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có gì Kỳ lạ.
Mãi đến khi Kỳ Nguyên đi xa, cậu mới chầm chậm thu lại ánh mắt.
Mấy chủ quán ăn vặt vẫn luôn để ý Kỳ Nguyên xoa xoa cánh tay, lúng túng nói:
“Haha, Tiểu Kỳ chắc là tiếc mấy món ăn vặt của trường lắm đây.”
Một trong số các chủ quán cười khan hai tiếng, cũng không nhịn được nói: “Vừa nãy không biết sao, nhìn cậu ấy thấy rợn người ghê.”
“Chắc là dạo này xem nhiều tin tức về học sinh mất tích nên vậy đó mà.”
Mấy chủ quán ăn vặt lắc đầu, chuẩn bị dọn hàng sớm.
Kỳ Nguyên không biết ánh mắt vừa nãy của mình đã làm mấy chủ quán ăn vặt rùng mình, mãi đến khi về đến căn hộ nhỏ của mình, cậu mới ngồi xuống ghế sofa, dẹp bỏ tâm trạng tiếc nuối, tập trung ánh mắt vào túi đồ ăn vặt mà các chủ quán đã tặng khi nãy.
Mắt cậu bỗng sáng rực lên.
Món cánh gà nướng mà cậu hằng ao ước đang ở trong đó, cách cả lớp túi vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Kỳ Nguyên hít một hơi thật sâu, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ say mê. Cứ như đang thực hiện một nghi thức thần bí nào đó, cậu vừa nhìn vào túi vừa lấy ra một đôi găng tay trong suốt, cẩn thận đeo vào.
Cậu bảo vệ mọi bộ phận trên cơ thể rồng của mình rất cẩn thận.
Mặc dù đối với một con ác long phương Tây, vảy rồng trên cơ thể cứng rắn đến mức kiếm của hiệp sĩ cũng không để lại vết xước.
Nhưng Kỳ Nguyên mỗi lần ăn uống lại làm ra vẻ lo lắng mình sẽ bị bỏng, nên cẩn thận làm tốt công tác bảo vệ ba lớp trong ba lớp ngoài.
Cánh gà thơm ngon ở ngay trước mắt.
Kỳ Nguyên nhếch môi, lấy ra một chiếc cánh gà, sau khi hoàn tất mọi nghi thức, cậu chuẩn bị nuốt trọn vào miệng.
Đúng lúc này, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng rung, ngay sau đó, chiếc điện thoại đặt bên ghế sofa vang lên.
Điện thoại trên ghế sofa rung liên tục, lập tức phá vỡ nghi thức thơm lừng đầy mê hoặc.
Kỳ Nguyên: …
Sao lại có người gọi điện cho cậu đúng lúc này chứ?
Không thể đợi cậu ăn xong được à?
Nghi thức đều đã làm xong cả rồi mà!
Mặc kệ cho cơn giận lập tức dâng lên trong lòng ấy, dãy số điện thoại vẫn cứ nhấp nháy liên tục trên màn hình.
Kỳ Nguyên nhìn chiếc cánh gà vừa cầm lên trong tay, vẻ mặt do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lo lắng đó là cuộc gọi từ giáo viên hướng dẫn, đành phải tạm nhịn dòng nước bọt đang tiết ra, tháo găng tay, đi tới cầm lấy điện thoại.
“Alo?”
Vì bị làm phiền nên Kỳ Nguyên nhíu mày, giọng nói khó chịu, không mấy vui vẻ. Giọng cậu trong trẻo, nằm giữa thiếu niên và thanh niên, nhưng nghe thế nào cũng toát ra một vẻ lười biếng, như thể chưa ngủ dậy.
Người ở đầu dây bên kia hơi sững lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang làm việc trước mặt.
Thấy vẻ mặt anh ta không thay đổi, người đó mới tiếp tục nói qua điện thoại: “Chào anh Kỳ, tôi là trợ lý đặc biệt của tập đoàn Phong Thịnh.”
“Không biết giờ anh có tiện nói chuyện một chút không?”
Tập đoàn Phong Thịnh…
À, đây không phải là cái công ty lớn hàng đầu mà trước đây hình như cậu đã nghe bạn bè nhắc đến sao?
Trong trường họ không biết có bao nhiêu người muốn vào công ty này, ngay cả sinh viên trường vũ đạo không đúng chuyên ngành cũng chen nhau vỡ đầu.
Nhưng mà... cậu nhớ là mình không nộp hồ sơ cho Phong Thịnh mà?
Khi Kỳ Nguyên đang nghi ngờ.
Đầu dây bên kia giải thích: “Là thế này thưa anh Kỳ, nghe nói gần đây anh đã đầu tư vào một viên đá quý, có vẻ như đang gặp chút khó khăn về tài chính, bên chúng tôi vừa hay có một phi vụ muốn nói chuyện với anh.”
“Không biết anh có hứng thú không?”
Nói chuyện làm ăn?
Mắt Kỳ Nguyên lập tức sáng lên.
Gần đây cậu đúng là hơi thiếu tiền, tiền tiết kiệm đều dùng để mua đá quý rồi, không có đủ tiền để đi chăm sóc cánh rồng nữa.
Chuyện này đúng là là buồn ngủ liền đưa gối đầu mà.
Nhưng mà... Cậu lại liếc nhìn điện thoại.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Người này làm sao biết cậu đã mua đá quý? Lại còn dùng giọng điệu của trợ lý tổng giám đốc Phong Thịnh để gọi điện cho cậu, lẽ nào là kẻ lừa đảo giả mạo?
Vẻ mặt Kỳ Nguyên lúc thì thế này lúc lại thế kia, cảm xúc thay đổi thất thường, vừa cảm thấy đối phương là kẻ lừa đảo, lại vừa thèm muốn số tiền tự đến tay này.
Nghĩ vậy, Kỳ Nguyên nhìn điện thoại có chút do dự.
“Được, lúc nào?”
Đầu dây bên kia không hề ngạc nhiên khi Kỳ Nguyên đồng ý, dù sao thì không ai có thể từ chối lời mời của Phong Thịnh.
Đặc biệt là phi vụ này không phải do anh ta nói, mà là…
Anh ta liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng.
Lúc này, người đàn ông đã xử lý xong công việc, chỉ khẽ ngước mắt lên lắng nghe tiến độ bên này.
Vẻ mặt anh ta có chút tái nhợt, như thể bị bệnh lâu ngày, nhưng không hề làm giảm đi vẻ tuấn tú. Đôi khi lại ho nhẹ một tiếng, ngược lại còn có một vẻ cấm dục đầy kiềm chế.
Dưới hàng mi dài đen nhánh của Bùi Huyền là đôi mắt lạnh lùng.
Có vẻ như thấy trợ lý vẫn chưa có tiến triển gì, anh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Âm thanh nhẹ nhàng đó cứ như một tín hiệu, khiến trợ lý lập tức cứng người lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Kỳ, ngày mai nhé, sáng mai...”
“Sáng mai tôi sẽ cho tài xế đến đón anh.”
Ngày mai?
“Ừm, được thôi.”
Kỳ Nguyên mấy ngày nay đều ở nhà, ngày nào cũng được.
Nhưng khi cậu vừa nói xong, định nói địa chỉ nhà mình ở đâu thì đối phương đã cúp điện thoại, như thể có tám con ngựa đang đuổi theo phía sau.
Kỳ Nguyên: …
Người này thật sự không phải lừa đảo sao?
Cậu chớp chớp mắt, nghĩ đến việc đối phương chủ động cúp máy, không liên quan gì đến cậu, ngày mai không tìm thấy người thì cũng chẳng sao, cậu liền yên tâm.
Dù sao đi nữa, một con ác long thuần chủng như cậu thì có thể bị thiệt thòi thế nào được chứ.
Suy nghĩ đó vụt qua, Kỳ Nguyên quẳng chuyện vừa rồi ra sau đầu, đeo găng tay lên, cầm lấy chiếc cánh gà còn nóng, tiếp tục nghi thức thiêng liêng vừa bị gián đoạn, vứt điện thoại sang một bên và bắt đầu ăn.
Trên chiếc tivi trong phòng khách vẫn đang lặp lại bản tin từ mấy ngày trước.
Nữ MC cầm micro, trên màn hình xuất hiện vài tấm ảnh tìm người.
“Gần đây, nhiều vụ sinh viên mất tích liên tiếp xảy ra tại các trường đại học ở Vân Thành. Theo tìm hiểu, đã có sáu sinh viên khoa Vũ đạo của Đại học Vạn Lâm mất tích. Cụ thể như sau...”
“Nếu bất Kỳ công dân nào từng gặp sáu sinh viên này, xin vui lòng liên hệ với gia đình họ càng sớm càng tốt.”
Kỳ Nguyên phát hiện trên những tấm hình đó có vài người cậu đã từng gặp ở trường, hình như là các anh chị khóa trên học cao học.
Nhưng, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu, Kỳ Nguyên chỉ lướt qua một cái không mấy hứng thú rồi dời mắt đi.
..
Bên kia, sau khi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, trợ lý Cao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tổng giám đốc Bùi, đã hẹn được anh Kỳ rồi ạ.”
Người đàn ông đối diện tuy không nói gì, nhưng chỉ cần gõ nhẹ lên bàn cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực lớn.
Trợ lý Cao cũng không hiểu sao mình lại sợ vị thiếu gia nhà họ Bùi này đến vậy, theo lý mà nói, tổng giám đốc Bùi không phải là một cấp trên quá nghiêm khắc, thậm chí sức khỏe cũng không tốt lắm.
Nhưng không hiểu sao, lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ừm.”
Nói xong, Bùi Huyền khẽ đáp, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình.
“Đi chuẩn bị đi.”
Nếu Kỳ Nguyên ở đó, cậu sẽ nhận ra trên tài liệu đó in toàn bộ thông tin về mình.
…
Sáng hôm sau, Kỳ Nguyên tỉnh dậy dọn dẹp xong, quay sang nhìn điện thoại.
Người đó đến giờ vẫn chưa liên lạc lại, lẽ nào lại trêu đùa cậu thật à?
Cậu nằm trên giường trở mình, đang định coi chuyện làm ăn hôm qua như một giấc mơ thì điện thoại lại reo lên.
Kỳ Nguyên tiện tay bắt máy.
“Anh Kỳ, chúng tôi đã đến dưới nhà rồi, anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Kỳ Nguyên: …
Thật sự đến rồi à?
Cậu bật dậy, đi ra phòng khách kéo rèm cửa. Với thị lực của người bình thường, cách hai mươi mấy tầng lầu căn bản không thể nhìn rõ chiếc xe bên dưới, nhưng Kỳ Nguyên lại nhìn thấy ngay lập tức.
Khi thấy chiếc xe trông có vẻ đắt tiền đó, cậu nửa tin nửa ngờ đáp vài tiếng "xuống ngay đây", rồi vội vàng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Thật sự có xe sang đến đón à?
Chẳng lẽ tập đoàn Phong Thịnh đến để xóa đói giảm nghèo cho con ác long đang sắp tuyệt chủng này sao?
Vừa nghĩ, Kỳ Nguyên vừa với vẻ mặt không cảm xúc ấn hai chiếc sừng rồng màu đen trên đầu mình vào lại, dọn dẹp xong xuôi mới đi xuống lầu.
Cậu tự cho rằng mình đã nhanh lắm rồi, nhưng thời gian lại thong thả trôi qua thêm nửa tiếng nữa.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của tổng giám đốc Bùi, trợ lý Cao sắp chết khiếp rồi.
May mắn thay, đúng lúc anh ta không nhịn được định gọi điện giục thêm lần nữa, thì ở cửa sảnh cuối cùng cũng thấy một người bước ra.
Thiếu niên bước ra mặc một chiếc áo hoodie màu đen, dáng người mảnh mai, mái tóc mềm mại rủ xuống bên má, làn da trắng nõn, dưới mắt đào có một nốt ruồi lệ nhạt màu, trông rất tuấn tú và xinh đẹp.
Thậm chí còn kinh diễm hơn cả trong ảnh.
Khi nhìn thấy chiếc xe từ xa, Kỳ Nguyên thò đầu ra chào hỏi, từ gương chiếu hậu trên cửa sổ xe còn có thể thấy hai lúm đồng tiền nhỏ lấp lánh trên môi cậu.
Trợ lý Cao: …
Anh ta mở cửa xe, thấy chàng trai tên Kỳ Nguyên bước tới, tự nhiên ngồi vào.
“Đi đâu?”
Ở ghế sau, Bùi Huyền đang ngồi trong đó, thấy Kỳ Nguyên bước vào thì khẽ liếc nhìn cậu, rồi nhướng mày nói ra một địa điểm.
Kỳ Nguyên nhìn vị trợ lý ở ghế trước, lại nhìn mỹ nhân lớn xinh đẹp ở ghế sau, cũng không nói gì.
Trợ lý Cao đã tỉnh hồn lại: …
Trời ơi, vừa nãy nhìn Kỳ Nguyên đến ngẩn người, lại quên không nhắc cậu ấy ngồi lên ghế trước.
Để cậu ấy ngồi cùng với tổng giám đốc Bùi rồi.
Trời đất ơi tổng giám đốc Bùi có chứng sạch sẽ nặng đến mức nào cơ chứ.
Không khí trong xe im lặng đến chết chóc, anh ta không dám nhìn ra phía sau.
Kỳ Nguyên lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy bất ngờ là trong xe có thêm một mỹ nhân lớn trông có vẻ không tầm thường, nhưng điều này không cản trở cậu kiếm tiền.
Hơn nữa, trước đó cậu còn nghĩ cuộc gọi hôm qua là lừa đảo.
Bây giờ người này đang ngồi ở đây, khả năng lừa đảo đã giảm đi rất nhiều.
Chỉ là không biết vị mỹ nhân lớn này có thân phận gì, tìm cậu làm gì?
Kỳ Nguyên không cần nhìn cũng biết người tìm cậu để nói chuyện làm ăn là mỹ nhân lớn ngồi phía sau, chứ không phải là vị trợ lý tài xế rụt rè ở ghế trước.
Khi Kỳ Nguyên đang suy nghĩ, chiếc xe không biết từ lúc nào đã đến địa điểm mà người đàn ông vừa nói.
Sau khi Kỳ Nguyên lên xe, Bùi Huyền đã quan sát mọi hành động của cậu. Khi thấy cậu không hề tỏ ra e ngại, anh hơi nhướng mày, biểu cảm hơi dịu đi một chút.
Sự bực bội vì đối phương đến muộn khiến anh phải đợi ba mươi phút cũng dần tan biến.
Dũng khí không tồi.
Mong là lúc gặp mặt Bùi gia cũng có thể giữ vững được như thế.
Mặc dù vì mối quan hệ giữa hai nhà Bùi và Kỳ từ nhiều năm trước, anh có ý định Kỳ hợp đồng với đối phương, nhưng nếu người này quá nhút nhát, Bùi Huyền cũng sẽ hủy bỏ hợp đồng lần này.
Kỳ Nguyên không biết người đàn ông đẹp trai bên cạnh đang nhìn gì, khi đối phương nhấc mắt lên, cậu quay đầu lại chớp mắt một cái, để lộ lúm đồng tiền và mỉm cười với anh ta.
Cậu luôn ưu ái những người đẹp.
Đặc biệt là kiểu mỹ nhân lớn ốm yếu hàng đầu này.
Bùi Huyền híp mắt lại, nhìn nụ cười của cậu, ý tứ sâu xa vụt qua trong mắt, rồi cũng từ từ nhếch môi.
“Đi thôi.”
Bùi Huyền đã chọn một quán cà phê có tính bảo mật cực tốt.
Khi đến nơi, trợ lý Cao đã đi đỗ xe, chỉ có Kỳ Nguyên và mỹ nhân mặc vest bên cạnh bước vào.
Nhưng Kỳ Nguyên sớm đã đoán người tìm mình là mỹ nhân lớn, nên cũng không bất ngờ.
Hai người ngồi trong phòng riêng.
Khi cà phê được mang lên, Bùi Huyền nhìn thấy thiếu niên đối diện đang tò mò nhìn mình, khẽ mỉm cười.
“Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Bùi Huyền, bố mẹ anh không biết có nhắc đến tôi với anh chưa.”
Bùi Huyền?
Kỳ Nguyên theo bản năng lắc đầu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hình như đã từng thấy ở đâu đó.
“Bùi tiên sinh có chuyện gì không?”
Bùi Huyền cười một chút, khi Kỳ Nguyên đang cầm cốc cà phê chuẩn bị uống thì đột nhiên nói nhẹ nhàng: “Thật ra, bố mẹ hai bên chúng ta từng đính ước với nhau, nói một cách nghiêm túc, tôi là hôn phu của cậu.”
Kỳ Nguyên vừa uống một ngụm cà phê, nghe thấy câu này thì sặc một cái, vẻ mặt Kỳ quái.
Có phải là cái hôn phu mà cậu đang nghĩ không?
Vì khi xuyên không tới, nguyên chủ đã chết, Kỳ Nguyên hoàn toàn không biết Bùi Huyền nói gì về chuyện đính ước do bố mẹ sắp đặt, lúc này cậu chỉ sặc rất dữ dội.
Một con ác long như cậu lại làm hôn thê cho một con người?
Chậc, sao mà Kỳ quái thế này?
Vẻ mặt cậu Kỳ lạ, Bùi Huyền liếc nhìn cậu một cái, không biết tại sao Kỳ Nguyên lại kích động như vậy, nhưng vẫn tiếp tục bình tĩnh nói: “Tuy nhiên, tôi không có ý định kết hôn thật. Hôm nay tìm cậu, thật ra là muốn hỏi cậu có muốn Kỳ hợp đồng này không.”
“Cậu có thể xem qua, thời hạn ba năm, sau đó cậu có thể nhận được hai mươi tỷ.”
Kỳ Nguyên vừa nãy còn đang sốc và nghi ngờ trong lòng, lúc này nghe thấy con số Bùi Huyền nói ra, vẻ mặt không khỏi thay đổi.
Vì biết rõ tầm quan trọng của tiền bạc trong xã hội loài người, Kỳ Nguyên không nhịn được xác nhận lại:
“Khoan đã, anh vừa nói không nhầm chứ, là hai mươi tỷ?”
“Đúng vậy.”
Bùi Huyền ho nhẹ một tiếng, như thể đây chỉ là một khoản tiền nhỏ, rồi đẩy bản hợp đồng trên tay qua.
Con ác long chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy: ... Đáng xấu hổ mà động lòng rồi.
Nửa tiếng sau, Kỳ Nguyên đọc xong bản hợp đồng.
Phát hiện ra đây thực chất là một bản hợp đồng hôn nhân giả.
Trên đó viết Kỳ Nguyên sẽ đóng giả là đối tượng của Bùi Huyền để đối phó với người ngoài, thời hạn ba năm.
Ba năm sau, Kỳ Nguyên sẽ nhận được hai mươi tỷ tài sản.
“Nếu cậu đồng ý, có thể nhận trước năm tỷ.”
Có vẻ như đã biết được suy nghĩ của cậu, Bùi Huyền vừa uống cà phê vừa nhướng mày nhìn cậu.
Nhận trước năm tỷ…
Kỳ Nguyên đã nhịn nửa ngày, nắm chặt tay, tim đập thình thịch.
Trên đời lại có chuyện tốt như thế sao?