Diệp Độ suy nghĩ rất rõ ràng.
Chính anh ấy đã chặn người này lại để hỏi chuyện, dẫn đến việc cậu cũng bị cuốn vào màn sương đen đột ngột này. Vậy thì anh ấy phải có trách nhiệm bảo vệ đối phương an toàn đi ra ngoài.
Khi oán khí ập đến, anh ấy đã che chắn cho cậu sinh viên này phía sau lưng.
Lúc này Kỳ Nguyên mới hiểu được ý của nhân vật chính thụ.
Ông anh muốn... bảo vệ cậu à?
Ừm, đây là lần đầu tiên có người đề nghị bảo vệ một con ác long.
Trước đây ở thế giới của họ, mỗi khi cậu xuất hiện, những hiệp sĩ đó không la hét rồi vung kiếm lao lên đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến bảo vệ cậu.
Nếu để những người đó biết có người bảo vệ cậu, Kỳ Nguyên có thể tưởng tượng được vẻ mặt méo mó của họ.
Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên cậu được đối xử như vậy.
Cậu chớp chớp mắt, nghĩ đến cách mà những người bình thường được bảo vệ khi cậu xuất hiện trên bầu trời trước đây, có chút tò mò. Thế là cậu khựng lại, thu lại vẻ cảnh báo về phía nơi tối tăm kia.
Thuận thế quyết định đóng vai một người bình thường yếu ớt bị vạ lây, đứng sau lưng Diệp Độ.
Khi Diệp Độ quay đầu lại, Kỳ Nguyên còn vô tội nói: “Tôi tên là Kỳ Nguyên.”
Diệp Độ liếc nhìn cậu, thấy cậu không hỏi thêm chuyện này là thế nào thì nhíu mày giãn ra một chút.
“Tôi họ Diệp.”
Anh kéo khẩu trang lên, rồi nói tiếp:
“Ở đây có chút vấn đề, chúng ta cần phải vào tòa nhà văn phòng phía trước.”
Oán khí đen tối bao trùm nơi này, muốn đi ra ngoài phải vào trong tòa nhà văn phòng để giải quyết nguồn oán khí trước.
Anh ấy tiện tay đưa cho chàng trai tên Kỳ Nguyên một lá bùa hộ mệnh, rồi mới thu lại ánh mắt.
“Đi theo tôi.”
“Lát nữa đừng hỏi gì cả.”
Kỳ Nguyên ngoan ngoãn đáp lời, đi theo Diệp Độ chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, hai người lại đến trước tòa nhà văn phòng.
Lúc này thầy Triệu đã sớm rời đi, trong tòa nhà văn phòng không có một ngọn đèn nào sáng, mịt mờ không nhìn rõ gì cả.
Nhưng tiếng động vừa rồi cho thấy con địa phược linh đó đang ở bên trong.
Dây chỉ đỏ trong lòng bàn tay vẫn nóng bỏng, Diệp Độ nheo mắt lại, khi quay đầu lại thì vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu đợi ở tầng một.”
Con địa phược linh này có gì đó kỳ lạ, cảm xúc có vẻ rất hưng phấn. Diệp Độ lo rằng dẫn theo một người bình thường sẽ vô tình làm hại đối phương.
Anh ấy định vẽ một trận pháp ở tầng một, tạm thời cũng có thể đảm bảo an toàn cho cậu.
Kỳ Nguyên nghĩ đến vẻ mặt của những người bình thường khi gặp nguy hiểm, lúc này gật đầu.
“Được ạ.”
Cậu ngoan ngoãn đến lạ, khiến Diệp Độ đã chuẩn bị cả đống lời lẽ ra bao biện liền khựng lại, không khỏi có thêm chút thiện cảm với cậu.
Trước đây khi làm nhiệm vụ, anh ấy đã gặp quá nhiều người ồn ào và khó thuyết phục, thậm chí có không ít người tự xông lên tìm chết.
Cậu sinh viên này ấy vậy mà lại rất ngoan ngoãn.
Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông dịu đi một chút, sau khi bố trí trận pháp xong, nhìn chàng trai với mái tóc mềm mại như một chú mèo con trước mắt, không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu.
“Đừng sợ.”
Tầng một không có đèn, nói xong, Diệp Độ quay người bước vào thang máy.
Kỳ Nguyên một mình trong không gian tối đen, vẻ mặt kỳ quái ngước lên nhìn mái tóc của mình.
Xoa đầu?
Đây là lễ nghi gì ở thế giới con người vậy?
Cậu xuyên không lâu như vậy, chưa có ai chạm vào tóc cậu cả.
Nếu như trước khi xuyên không có ai chạm vào đầu của ác long, đó chắc chắn là sự khiêu khích, không cần nói nhiều, cứ trực tiếp ra tay là được.
Nhưng, bây giờ người này coi mình là người bình thường, chạm vào tóc mình chắc không phải là ý khiêu khích nhỉ?
Kỳ Nguyên nheo mắt lại, trong bóng tối, một đôi mắt nhìn thẳng vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cậu thu lại ánh mắt, chán nản nhìn xung quanh một vòng, dứt khoát ngồi bệt xuống.
Haizz, làm người có cái này là không tốt.
Đứng mỏi chân quá.
Một con ác long như cậu không chịu nổi...
Nhìn động tác của Diệp Độ, ước chừng không tốn hơn hai tiếng thì e anh không xuống được.
Kỳ Nguyên dứt khoát ngồi xuống, lục lọi trong túi, lấy ra một viên kẹo vải, bóc ra cho vào miệng.
Cùng với viên kẹo vải tan trong miệng, Kỳ Nguyên từ từ thu lại khí tức.
Ở nơi mà Diệp Độ không thể cảm nhận được, con địa phược linh trong tòa nhà văn phòng nhìn khắp nơi, sau khi phát hiện mình không thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào khiến nó mê mẩn đó, nó trở nên hoang mang hơn rất nhiều.
Chuyện gì thế này?
Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi không ngửi thấy mùi hương mà nó yêu thích, nó nhe răng nanh, đột nhiên trở nên hung dữ như một con dã thú phát điên.
Oán khí trên người con địa phược linh không ngừng lan tỏa.
Nhiệt độ trong tòa nhà rõ ràng giảm xuống, thậm chí còn lạnh hơn cả lúc Kỳ Nguyên đi xuống.
Nhưng Kỳ Nguyên, người đã thu lại khí tức, lại không quan tâm.
Lúc này, Diệp Độ đang đi lên lầu nhạy bén cau mày, nhìn vào dây chỉ đỏ trong tay. Vừa nãy ở ngoài, pháp khí cho thấy nơi này không có nguồn kích thích nào, nhưng khí thế của địa phược linh lại không ngừng thay đổi?
Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn về phía hành lang, những ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy như thể đã hỏng hóc từ lâu, không chịu nổi nữa. Tất cả các cánh cửa trong tòa nhà văn phòng đều đóng chặt.
Đột nhiên, một âm thanh chói tai như móng tay dài cào lên cánh cửa chợt vang lên.
Bên tai Diệp Độ vang lên một tràng cười khúc khích.
Theo tiếng cười khúc khích ngày càng gần, tiếng bước chân đang đến gần dường như cũng ở ngay bên cạnh.
Khi ngọn đèn sợi đốt trên hành lang nhấp nháy lần cuối rồi tắt hẳn, Diệp Độ đột ngột rút thanh đao dài từ phía sau ra, chém lên phía trên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng quỷ khí lạnh lẽo lướt qua đỉnh đầu anh.
Con địa phược linh tưởng chừng đang chạy trên sàn nhà kia lại đang ở trên trần nhà!
Nếu Diệp Độ vừa nãy bị ảo giác mà nó tạo ra mê hoặc, lúc này đầu anh e rằng đã rơi xuống đất rồi.
Trí tuệ của con địa phược linh này rất cao.
Các loại quỷ vật bình thường sau khi chết bị oán khí chi phối, ngoại trừ cơn khát máu điên cuồng, lý trí hoàn toàn không còn, rất ít khi thể hiện trí tuệ. Dù là về sức mạnh hay trí tuệ, con địa phược linh này đều không tương xứng với năng lực ban đầu của nó.
Diệp Độ cầm đao, khi địa phược linh lướt qua với vẻ oán độc, anh nhanh chóng giao đấu với nó.
Đồng thời anh cũng căng mắt nhìn chằm chằm vào con quỷ trước mặt.
Con địa phược linh mặc đồng phục học sinh trông như được ghép lại từ hơn chục người, tay chân rõ ràng không phải của cùng một người, khi di chuyển, trên người nó càng có thể thấy được bóng dáng của những học sinh mất tích khác.
Chỉ có một đôi mắt, là đôi mắt đen kịt và lạnh lẽo đặc trưng của quỷ vật.
Và lúc này, trong đôi mắt đó đang dâng lên ý định tàn bạo, như thể đã mất đi thứ gì đó, nó giận dữ phát điên.
Diệp Độ nheo mắt lại, khi một nhát đao đâm trúng cổ của địa phược linh, đầu của nó trên trần nhà lại vặn vẹo thành một góc mà con người không thể nào đạt được, nhanh chóng bò theo trần nhà khi đèn sợi đốt tối đi.
Trong chớp mắt, nó đã biến mất.
Diệp Độ nhanh chóng đuổi theo.
Tầng một, dù cách vài tầng lầu, Kỳ Nguyên vẫn có thể nghe thấy một loạt tiếng động “thùng thùng thùng” ở phía trên. Cậu cách tầng, đôi mắt thay đổi trong thoáng chốc, nhìn cảnh tượng phía trên.
Khi thấy Diệp Độ sắp đuổi kịp con địa phược linh có vẻ ngoài lộn xộn kia, cậu khẽ lắc đầu. Dù trước đó nó đã ngửi thấy khí tức của cậu mà trở nên hưng phấn, nhưng thực lực của con địa phược linh này và Diệp Độ vẫn còn cách xa nhau, nó căn bản không thể trốn thoát.
Chậc.
Sắp được xem một cảnh thiên sư ra tay tiêu diệt ác quỷ sao?
Kỳ Nguyên xem một cách thích thú, chỉ tiếc là bên cạnh không có món ăn vặt tiện tay nào, viên kẹo vải vừa nãy chỉ có một viên đã ăn mất rồi.
Cậu thở dài, biết vậy đã bỏ thêm vài món ăn vặt vào túi rồi.
Không có đồ ăn kèm, Kỳ Nguyên cũng mất hứng thú với tình hình ở trên lầu.
Lúc này, cậu thu lại ánh mắt.
Cậu ngoan ngoãn đợi trong vòng tròn trận pháp ở tầng dưới, không biết đã qua bao lâu, điện thoại cũng sắp hết pin.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên từ trên lầu.
Oán khí nồng đậm bao trùm lên sàn nhà, từng giọt máu đen nhỏ xuống, chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy rất tươi. Nhưng thực tế, những giọt máu đó đã đông lại trong cơ thể từ nhiều ngày rồi.
Toàn bộ tỏa ra một mùi hôi thối, giống như nước cống.
Kỳ Nguyên với khứu giác nhạy bén lập tức bịt mũi rồng lại, không để bản thân bị hun.
Trong lòng cậu cảm thán, vị thiên sư họ Diệp này xử lý quỷ vật cũng quá không cẩn thận rồi?
Sao lại không lấy thứ gì đó để đựng lại?
Kỳ Nguyên không biết rằng không phải Diệp Độ không muốn, mà là không thể.
Anh đuổi theo con địa phược linh trên hành lang, vài lần ra tay, con địa phược linh đó bị thương không nhẹ, thậm chí cơ thể được ghép lại cũng không ổn định nữa.
Thấy đối phương không còn sức chống cự, anh vừa định dùng một nhát đao kết liễu, ai ngờ con địa phược linh đó như đoán được ý định của anh, ở cuối hành lang lại đột nhiên quay đầu lại.
Hơn chục khuôn mặt khác nhau của con người cùng lúc nở một nụ cười oán độc, như đang ấp ủ điều gì đó.
Không hay rồi!
Khi Diệp Độ cảnh giác, đối phương lại nhanh hơn một bước mà tự bạo. Con địa phược linh bị thương này thà tan biến cũng không muốn để Diệp Độ tiêu diệt oán khí trong tòa nhà văn phòng mà không bị tổn thất gì.
Nó có ác ý rất lớn với Diệp Độ.
Là một thiên sư, Diệp Độ đã gặp rất nhiều quỷ vật. Hầu hết chúng vì bản năng mà ôm ác ý với con người, nhưng một con như địa phược linh này lại rất hiếm thấy.
Thà chết cũng không để anh được yên?
Lại có vẻ không giống với sự oán hận của quỷ vật đối với thiên sư.
Tại sao?
Trong mắt Diệp Độ lóe lên một tia bối rối.
Nhưng rất nhanh, anh không còn thời gian để nghĩ nhiều như vậy nữa.
Sau khi địa phược linh tự bạo, anh nhìn đống hỗn độn trước mắt, cau mày chỉ có thể gọi điện cho Hiệp hội Thiên sư với vẻ mặt lạnh lùng, bảo bên đó cử thêm vài người đến dọn dẹp tàn cuộc.
Ban đầu anh một mình cũng có thể kết thúc ở đây, bây giờ địa phược linh tự bạo, việc dọn dẹp sẽ phiền phức hơn nhiều.
Diệp Độ liếc nhìn thi thể trên sàn, tiến lên một bước, cúi người kiểm tra thân phận của địa phược linh.
Giống như thông tin mà Hiệp hội Thiên sư đã nhận được, địa phược linh thật sự là một nữ giáo viên tên là Bạch Tình.
Sau khi nữ giáo viên đó chết một cách bất ngờ trong tòa nhà văn phòng, không ai phát hiện, trong lúc vô tình, đã hình thành một địa phược linh.
Rồi sau đó, hơn chục sinh viên của Đại học Vạn Lâm bị địa phược linh giam giữ trong tòa nhà văn phòng, từng người một đều biến thành chất dinh dưỡng cho địa phược linh, cho đến ngày hôm nay, oán khí của địa phược linh đã trở nên mạnh mẽ và lan rộng.
Có rất nhiều điểm đáng ngờ trong chuyện này, một người bình thường chết một cách bất ngờ, làm thế nào có thể trở thành quỷ vật trong một thời gian ngắn như vậy? Phải biết rằng địa phược linh cũng không dễ hình thành.
Hơn nữa đối phương sau khi nuốt chửng hơn mười người lại trở nên mạnh mẽ gần bằng một con ác quỷ trăm năm?
Anh khẽ xoa ngón tay, chỉ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Lúc này oán khí ở phía dưới vẫn còn đang lan rộng, sau khi phát hiện không tìm được manh mối gì ở trên lầu, Diệp Độ đứng thẳng người, đeo lại khẩu trang, đi xuống lầu.
Nhưng anh không ngờ rằng, khi anh ở trên lầu, cậu sinh viên tên Kỳ Nguyên lại đang mong đợi anh, thấy anh, như thể thở phào nhẹ nhõm.
“Anh về rồi à.”
Giọng nói của thiếu niên trong đại sảnh u ám có chút vui mừng khó hiểu, như thể đang mừng vì cuối cùng anh đã trở về an toàn.
Diệp Độ không ngờ rằng mình vừa nãy đã vứt cậu ta, một người bình thường không biết gì, ở đây lâu như vậy, cậu không những không trách anh, mà còn quan tâm anh?
“Tôi không sao.”
Sau một lúc khựng lại, anh bước tới thu lại trận pháp, khẽ nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, một lúc nữa có thể ra ngoài.”
Kỳ Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, mặc cho Diệp Độ làm gì, dù sao một trận pháp nhỏ nhoi cũng không thể nhốt được một con ác long, thứ này đối với cậu còn chưa đủ để gãi ngứa.
Sau khi trận pháp được giải trừ, cậu hoạt động cổ tay một chút rồi đi ra.
Khi thấy vết máu trên cổ tay Diệp Độ, cậu đột nhiên lên tiếng: “Anh bị thương à?”
_____
Buger: hello 👋, tui sẽ báo lịch ra bộ này cho anh em tiện chờ nha, lịch rơi vào ngày 9 - 19 - 29 hằng tháng nha. Số chương thì tùy vào độ rảnh của tui và Mơ nhá, nhưng đảm bảo trên 4 chương nè.
Đều là nghề phụ của tui và Mơ nên mọi người hoan hỉ hoan hỉ nha. Còn không thì tui kéo Mơ qua bên HD là xong nè 💓🌹