Bàn Thư khẽ nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ — chắc là đi tìm Diệp Nghi rồi. Hình như Bùi Duật Châu cũng đang ở đó.

“Chân cậu… sao không đi phẫu thuật?”

Giọng cô gái cố tình hạ thấp, mềm mại dịu dàng.

Nhưng Giang Kỳ chẳng có phản ứng gì, đôi mắt đen sâu hun hút chỉ thoáng qua một tia u ám hờ hững. Rõ ràng giọng nói chàng trai rất trong trẻo dễ nghe, nhưng từng chữ lại mang theo sự nặng nề u tối.

“Bị xe cán nát rồi.”

Bàn Thư cũng thấy hơi xót xa. Rõ ràng trước kia là một thiếu niên sáng sủa, vui vẻ như thế, vậy mà chỉ vì khi đó Diệp Nghi lại phát bệnh “nữ chính thánh mẫu”, bất chấp tất cả để cứu một con ếch nhỏ giữa đường. Không ngờ xe lao đến, Giang Kỳ vì cứu cô ta mà bị chiếc xe tải nghiền nát đôi chân, cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn.

Bàn Thư cảm thấy thật sự có chút khó tin.

Giờ hào quang thánh mẫu của nữ chính đã tỏa đến cả… ếch rồi sao?

Đúng là khó hiểu nổi.

Đến cửa quán bar, Bàn Thư đang định rời đi thì Giang Kỳ mím môi, ngập ngừng gọi cô:

“Cô có thể…”

“Cái gì?”

Thiếu niên dường như còn muốn nói thêm, nhưng lại bị một giọng nam trầm khàn xen lẫn chút ngạc nhiên vui mừng cắt ngang.

“Bàn Thư? Sao em lại ở đây?”

Bàn Thư hờ hững nâng mắt, liếc qua — thì ra là Bùi Duật Châu. Sau lưng anh ta còn mấy gương mặt quen thuộc trong đám công tử nhà giàu, trên người anh phảng phất mùi rượu nồng.

Nụ cười rạng rỡ ban nãy trên mặt Diệp Nghi khẽ cứng lại, ánh mắt lướt từ Bàn Thư sang Giang Kỳ. Cô cắn môi, đôi mắt tức khắc ngấn lệ.

Bộ dạng kia chẳng khác nào chính thất bắt gian tại trận.

Bàn Thư khẽ vén lọn tóc xoăn bên tai, cười tươi tắn:

“Mỗi ngày làm một việc thiện thôi mà.”

“Giang Kỳ… sao em lại đi cùng Bàn tiểu thư? Em có biết… cô ta là ai không…”

Diệp Nghi cắn môi, không tin nổi nhìn cậu, trông chẳng khác nào bị phản bội.

Ngón tay Giang Kỳ nắm chặt thành xe lăn đến trắng bệch.

Hàng mi dài rũ xuống, che đi u tối cuộn trào trong mắt.

“Tôi không biết.” Giọng thiếu niên hơi khàn, nâng mắt nhìn Diệp Nghi, trong đồng tử đen sâu thẳm phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô.

“Cô ấy là ai, chị?”

Diệp Nghi hạ thấp giọng, run run:

“Cô ấy là vị hôn thê của Tống Từ…”

Khóe môi Giang Kỳ khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên vẻ châm biếm sắc bén.

Diệp Nghi bỗng thấy xấu hổ, không nhịn được lùi lại vài bước, gương mặt trắng bệch đầy chột dạ.

“Tôi đi trước đây, chúc mọi người chơi vui.”

Bàn Thư cười nhạt, xoay người định đi, thì Diệp Nghi nắm chặt cổ tay cô:

“Đứng lại!”

“A Từ mất tích lâu như thế, tại sao, tại sao cô không hề lo lắng? Còn… còn ăn mặc lòe loẹt đi gây chú ý như vậy? Cô thật sự yêu A Từ sao? Hay coi chỉ ham muốn địa vị và tài sản nhà họ Tống, chứ căn bản không yêu con người A Từ?!”

Nỗi tự ti trước Bàn Thư biến thành cơn giận dữ trào dâng trong đầu, Diệp Nghi như phát điên giơ cao bàn tay.

Đúng lúc ấy—

“Chát!”

Diệp Nghi sững sờ ôm gương mặt đỏ ửng:

“Cô! Cô là người phụ nữ ác độc… cô dám đánh tôi?”

Đôi mắt nâu trà của Bàn Thư khẽ cong lên, nhưng chẳng hề có ý cười:

“Chẳng lẽ để tiểu thư Diệp muốn bắt nạt thì bắt nạt sao?”

Cô nghiêng mắt nhìn Bùi Duật Châu:

“Anh còn đứng đó làm gì, không mau kéo cô ta ra?”

Người đàn ông bị ánh mắt lạnh nhạt của thiếu nữ thu hút, tiến lên kéo Diệp Nghi ra dễ dàng, giọng đã lộ rõ chút mất kiên nhẫn:

“Diệp Nghi, em bình tĩnh một chút đi.”

“Diệp tiểu thư, cô biết vừa rồi mình giống cái gì không?”

Nụ cười của Bàn Thư vẫn dịu dàng, nhưng từng chữ lại khiến máu trong người Diệp Nghi như đông cứng.

“Giống như một kẻ chanh chua.”

Cô nhẹ nhàng nhếch môi.

“Không phải ai cũng như Diệp tiểu thư, xem nhà họ Tống là ngọn núi to lớn không thể với tới. Những thứ có thể hấp dẫn cô, tôi chẳng hề để vào mắt.”

Lời Diệp Nghi vừa thốt ra, cho dù không phải Bùi Duật Châu, ngay cả đám công tử ăn chơi như Trần Hồ đứng sau cũng thấy nực cười.

Tiểu thư Bàn gia mà để ý đến tài sản, địa vị nhà họ Tống ư?

Hơn nữa, ai trong giới hào môn chẳng biết Bàn Thư một lòng si mê Tống Từ mười lăm năm? Chẳng ai không biết năm xưa khi công ty Tống thị đứt gãy vốn lưu động, suýt thì phá sản, chính Bàn gia vì thương con gái yêu Tống Từ mà vung tay cho vay gần trăm tỷ, cứu Tống thị một mạng.

Nếu tính toán kỹ, hiện tại tập đoàn Bàn thị dưới tay Bàn Tự càng ngày càng lớn mạnh, còn Tống gia chẳng khác nào nhờ chút “ảo tưởng tình cảm” của Bàn Thư mới có thể phát triển đến ngày nay.

Cũng chính vì thế mà Tống Từ chán ghét nguyên chủ.

Dù sao, chẳng người đàn ông nào muốn bị mỉa mai là kẻ ăn bám.

Vốn dĩ chuyện này bị che giấu, nay nhờ lời Diệp Nghi lại phơi bày trước mặt mọi người. Đám công tử vốn còn thấy cô nàng đáng yêu, nay ánh mắt đều thay đổi hẳn.

“Giang Kỳ…” Diệp Nghi vô thức cầu cứu nhìn sang thiếu niên.

Giang Kỳ khẽ thở dài, ngước mắt nhìn thiếu nữ trong bộ váy dài đen thẫm, kiêu ngạo lạnh lùng như một đóa hoa kiêu sa.

“Xin lỗi, thay mặt chị tôi gửi lời xin lỗi cô.”

Bàn Thư liếc qua gương mặt trắng bệch của Diệp Nghi, giọng nhạt nhẽo:

“Không cần, chỉ cần lần sau đừng nói sai là được.”

Ngay sau đó, cô nhướng mày đầy trêu ngươi:

“Dù sao, tính tôi vốn không tốt đâu.”

Đứng cạnh, Bùi Duật Châu khẽ chống lưỡi, trong mắt thoáng ánh lên nụ cười thú vị.

“Về chưa? Để tôi đưa em về.”

Anh bước đến, vô thức giữ một khoảng cách mập mờ nhưng không khiến người khác phản cảm.

“Bùi Duật Châu”

Diệp Nghi khẽ gọi tên anh, không tin nổi.

Sao lại thế được… rõ ràng A Châu thích cô, tại sao lại đi theo sát bên Bàn Thư kia chứ?

Trần Hồ nhìn bóng dáng thướt tha kia, bực bội cảm thán:

“Người như Bàn Thư, ai mà không thích chứ… chậc, đời này ông đây không có cửa rồi.”

Nghe thế, trong lòng Diệp Nghi lại thêm khó chịu.

Cô không thích người khác ca tụng Bàn Thư như thế.

Người phụ nữ đó có gì tốt chứ? Rõ ràng đã chiếm vị trí vị hôn thê của A Từ, nay còn dây dưa với A Châu, thật lẳng lơ, sao đáng được người ta yêu thích?

Giang Kỳ siết chặt thành xe lăn, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất xa…

“Anh mặc kệ Diệp Nghi sao?”

Bàn Thư cài dây an toàn, hờ hững liếc sang ghế lái.

Bùi Duật Châu, nhìn qua đã biết là kẻ đào hoa, đôi mắt đào hoa đa tình, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ rực như máu, làn da trắng lạnh — một vẻ đẹp “bad boy” cuốn hút.

Nhưng trong xương tủy anh ta lại toát ra sự lạnh lùng hờ hững khiến người ta càng nghiện hơn.

Người đàn ông chưa khởi động xe, ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy bật lửa kim loại từ hộp ra, cúi đầu châm lửa.

Trong thoáng chốc, khói trắng mờ ảo bao phủ, anh tặc lưỡi:

“Chẳng phải em trai cô ấy còn đó sao.”

Bàn Thư cau mày, đưa tay mở cửa sổ xe.

Thấy hành động ấy, động tác châm thuốc của Bùi Duật Châu thoáng dừng lại:

“Không thích mùi thuốc?”

“Ừ.”

Cô thản nhiên đáp.

Anh nhướng mày, không nói gì thêm, dập tắt điếu thuốc đỏ rực, rồi lái xe rời đi.

“Đã tìm thấy Tống Từ chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play