Chuyện này quả thật không phải mua hot search, nhưng tốc độ lan truyền của vụ việc càng khiến người ta trở tay không kịp.
Fan của Trình Nhân quá cuồng, fan của Cừu Giác Thịnh chưa từng trải qua chuyện này, số lượng lại ít, thế yếu lực mỏng, rất nhanh đã tan rã. Các diễn đàn lớn bị fan của Trình Nhân chiếm đóng, còn chuyên nghiệp hơn cả thủy quân.
Có lẽ vì bị phản ứng ngược, người qua đường nhìn không nổi, tham gia vào cuộc chiến mắng chửi trên mạng. Dưới mục từ hot search ồn ào đến náo nhiệt, fan của Trình Nhân bị chỉ trích là fan hung hăng, còn fan của Cừu Giác Thịnh thì bị biến thành fan chỉ biết tỏ ra yếu thế.
Hot search này thì không thể nào rút được, Trần Sở Từ định liên hệ người đại diện của Trình Nhân để hai bên đăng một bài Weibo thể hiện mối quan hệ tốt đẹp nhằm xoa dịu, không ngờ đối phương không có ý định để ý đến họ, lời nói ra lời vào đều là đừng dính dáng đến nhau.
Cừu Giác Thịnh rất lạc quan, an ủi: “Hắc cũng là hồng, có hơn không.”
Trần Sở Từ bực bội, thầm nghĩ đúng là Hoàng thượng không vội thái giám cấp. Anh ta vẫn luôn theo dõi hot search, nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một chữ #Bạo#.
Hạ Thụy Dao đã đăng một bức ảnh chụp chung với Trình Nhân, kèm dòng trạng thái “Cún con tuy tốt, nhưng Tiểu Lâm chỉ thích Đàm Đàm.”
Tiểu Lâm và Đàm Đàm là tên nam nữ chính trong bộ phim này. Họ mượn kịch để đẩy cp giữa Hạ Thụy Dao và Trình Nhân. Fan của hai nhà và fan cp cuồng hoan, nhiệt độ nhanh chóng lấn át hot search nhỏ của Cừu Giác Thịnh.
Sớm không kinh doanh, tối không kinh doanh, giờ lại chạy đến tranh nhiệt độ, đối phương còn coi thường họ, Trần Sở Từ tức đến tắt máy tính, mắt không thấy tâm không phiền.
Cừu Giác Thịnh thì không sao, cậu và Trình Nhân ra mắt cùng thời điểm, luôn không hợp nhau. Trình Nhân dựa vào kim chủ, chưa bao giờ thua trong việc tranh giành tài nguyên, huống chi chỉ là một cái hot search.
Nhắc đến kim chủ, cậu lại bắt đầu nhớ Nguyễn Kha.
Tối nay Nguyễn Kha cuối cùng cũng về biệt thự trước 8 giờ.
Anh vào cửa không thấy Cừu Giác Thịnh, nên về phòng thay đồ. Mở cửa tủ quần áo, anh nhớ đến những thứ mình mua tuần trước, kéo ngăn kéo ra kiểm tra lại.
Chất bôi trơn, bao cao su, còn có một ít dụng cụ vệ sinh, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
“Nguyễn tổng? Ngài về rồi ạ?”
Giọng Cừu Giác Thịnh từ ngoài cửa vọng vào, Nguyễn Kha lập tức đóng ngăn kéo lại, đóng cả tủ quần áo, rồi mới đi ra ngoài.
Cừu Giác Thịnh đã lâu không gặp anh, ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Kha bước từ phòng trong ra, ánh mắt gần như lộ liễu quét từ trên xuống dưới mấy lần, như muốn khắc vào trong óc.
Cậu đã có thể không cần hỏi mà ôm lấy Nguyễn Kha, cánh tay siết chặt lấy vòng eo thon gọn, không dấu vết ôm anh vào lòng, vô thức lại bắt đầu ngửi hương trên người Nguyễn Kha.
Hôm nay không có mùi pha tạp, chỉ có mùi hương độc quyền của Nguyễn Kha. Đó là một mùi nước nhạt nhòa, giống như hơi nước sôi lên sau khi nhiệt độ tăng cao, không thể diễn tả, nhưng ngửi thấy thì cảm thấy tâm an.
Nguyễn Kha rất ít khi có những tiếp xúc gần gũi như thế này với ai. Anh vốn nghĩ mình sẽ phản cảm, không ngờ lại thích nghi rất tốt.
Nụ hôn trở nên tự nhiên, người tình trẻ tuổi thật sự rất dính người, ôm lấy kim chủ ép vào tường, một tay chu đáo kê sau gáy anh, rồi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ngọt người ta.
Cậu nửa thật nửa giả oán giận: “Nguyễn tổng sao lại bận như vậy…”
Nguyễn Kha nheo mắt nhìn cậu. Kiểu lời này Tống Viễn Sơn cũng từng nói, tiếp theo đó là những cuộc cãi vã không ngừng. Nhưng Cừu Giác Thịnh nói đúng lúc, không hỏi dồn ép, chỉ nũng nịu như một người tình, khiến người ta không phản cảm.
Không được, mình có chút quá nuông chiều Cừu Giác Thịnh rồi.
Nguyễn Kha dùng lòng bàn tay ngăn cách khuôn mặt cậu đang áp tới. Anh vốn định làm mặt lạnh dọa Cừu Giác Thịnh, nhưng giọng nói lại mềm, lời nói ra cũng mềm: “Sao cậu lại dính người thế.”
Cừu Giác Thịnh biết anh không giận, cố ý hạ khóe môi, nhìn anh vẻ ai oán, như chú cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, miệng thì rất hiểu chuyện: “Xin lỗi, nếu Nguyễn tổng không thích, tôi sẽ sửa…”
Cậu nhớ đến fan của Trình Nhân nói fan của cậu là trà xanh, trong đầu bỗng dưng xuất hiện cụm từ “Fan theo chính chủ”.
Nguyễn Kha đột nhiên đưa tay sờ vào bụng Cừu Giác Thịnh, lời giả vờ ủy khuất của Cừu Giác Thịnh bỗng im bặt. Cơ bụng theo bản năng siết chặt, cảm giác ngón tay anh xuyên qua lớp quần áo giống như có dòng điện chạy khắp cơ thể, Cừu Giác Thịnh dường như nghe thấy tiếng “Cạch” một tiếng, bộ não vẫn đang hoạt động bỗng nhiên đứng máy.
Cảm giác rất tốt, không hề lười biếng rèn luyện. Nguyễn Kha hài lòng vuốt ve, tay dịch lên, dừng lại ở ngực Cừu Giác Thịnh.
Giọng Cừu Giác Thịnh khẽ lại: “Dễ sờ không ạ?”
Lúc này thì không còn giả vờ được nữa. Cừu Giác Thịnh phủ lên mu bàn tay Nguyễn Kha, dẫn anh xuống phía dưới: “Nguyễn tổng sờ chỗ khác đi ạ.”
Lời nói này đầy ẩn ý và sắc tình, Nguyễn Kha rút tay lại, thản nhiên trả lời: “Được thôi.”
Khi Cừu Giác Thịnh nhiệt tình tiến đến, anh lại nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Cừu Giác Thịnh uất ức ngồi đối diện bàn ăn nhìn Nguyễn Kha ăn cơm, khi Nguyễn Kha ngẩng đầu lên thì lại nở một nụ cười hiền lành, hoàn toàn không dám biểu lộ sự bất mãn khi bị trêu chọc.
Nguyễn Kha ăn uống rất tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, một miếng thịt nhỏ cũng ăn rất lâu. Hình ảnh đẹp mắt, nhưng tâm trạng Cừu Giác Thịnh thì không được tốt lắm. Cậu siết chặt tay thành nắm đấm, hết lần này đến lần khác tự nhủ phải kiên nhẫn.
Tâm cậu không thuần khiết, lòng ham muốn tràn lan, dù Nguyễn Kha chỉ đang ăn cơm bình thường, cũng đã câu dẫn cậu như thiêu thân lao vào lửa.
Một con chó dữ khoác da trung khuyển, rình mò thèm muốn miếng thịt đã lâu.
Nguyễn Kha cuối cùng cũng ăn xong. Theo động tác anh đứng dậy, mắt Cừu Giác Thịnh sáng rực, lẽo đẽo đi theo anh lên lầu, rồi lại dừng ở cửa phòng, giống như một chú cún ngoan ngoãn chờ đợi sự cho phép của chủ.
Cậu mong đợi nhìn bóng lưng Nguyễn Kha.
Nguyễn Kha cong mắt cười, hỏi: “Không vào sao?”
Đây là lần đầu tiên Cừu Giác Thịnh vào phòng Nguyễn Kha. Bên trong bài trí đơn giản, chiếc giường lớn 2m8 nằm ở trung tâm phòng, Cừu Giác Thịnh nhìn qua một chút, cảm giác nằm hai người đàn ông trưởng thành thì dư dả.
—— Nếu Nguyễn Kha không đuổi cậu đi.
Nguyễn Kha bảo Cừu Giác Thịnh ngồi trên giường đợi một lát, từ trong ngăn kéo lấy ra một vài thứ rồi vào phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước chảy ẩn hiện từ phòng tắm vọng ra, khiến căn phòng thêm phần lãng mạn.
Cừu Giác Thịnh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra nhưng không biết xem gì, đầu óc đã sớm theo Nguyễn Kha bay đi mất. Cậu ngồi yên, cho đến khi màn hình điện thoại tắt, mới nhớ ra mình có lẽ cũng nên đi tắm.
Nhưng chân cậu như mọc rễ, cậu sợ ra khỏi phòng, lại sẽ bị Nguyễn Kha xa lánh hơn mười ngày. Cậu đành cẩn thận ngửi quần áo đang mặc, xác nhận không có mùi lạ.
Nguyễn Kha ra ngoài chỉ mặc áo choàng tắm, vừa vặn che kín bắp đùi. Đôi chân trắng gầy dài, Cừu Giác Thịnh chỉ liếc qua cũng không dám nhìn.
Cậu năm nay 26 tuổi, kinh nghiệm thực tế là 0. Cậu sợ nhìn thêm một lúc nữa sẽ mất mặt mà chảy máu mũi —— tuy cậu biết chảy máu mũi chỉ là tình tiết cường điệu trong phim, nhưng vạn nhất thì sao.
Cừu Giác Thịnh vẫn duy trì trạng thái căng thẳng ngồi thẳng, lại nhanh chóng xem lại các kỹ thuật mà cậu đã tìm kiếm trên Baidu, trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại, cảm giác còn nghiêm túc hơn cả lúc ôn thi đại học.
Nguyễn Kha đi đến trước mặt cậu, rồi ngồi lên đùi Cừu Giác Thịnh, bất mãn hỏi: “Sao không nhìn tôi?”
Rõ ràng bản thân kinh nghiệm cũng không nhiều, lại vẫn giả vờ thành thạo, đáng tiếc đôi tai nóng bừng như sắp chảy máu đã phản bội vẻ ngoài bình tĩnh của Nguyễn Kha.
Cừu Giác Thịnh như bị điện giật, vứt điện thoại sang một bên. Ngay sau đó tầm mắt đã bị làn da ửng hồng của Nguyễn Kha hấp dẫn, tay nhanh hơn não, nắm lấy vành tai anh.
Lớp da mềm mại nóng hổi, độ ấm truyền từ đầu ngón tay, Cừu Giác Thịnh cảm giác tai mình cũng sắp cháy.
Cậu không cởi quần áo trước, Nguyễn Kha cũng không giận, kiên nhẫn cởi hai cúc áo ở cổ cậu. Cừu Giác Thịnh phản ứng lại, nhanh chóng cởi quần áo của mình, mơ hồ chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Thấy Cừu Giác Thịnh cứ nhìn mình như vậy, Nguyễn Kha có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, nhắc nhở: “Lúc này cậu nên sờ tôi.”
Sờ, sờ chỗ nào?
“Sờ bất cứ chỗ nào cậu muốn sờ.”
Theo giọng nói của Nguyễn Kha, tay Cừu Giác Thịnh đã theo bản năng đặt lên eo anh, sau đó dịch xuống mông căng tròn, thử nhéo một cái.
Cừu Giác Thịnh cảm giác tay mình hơi lún vào sự mềm mại, giữa các kẽ ngón tay đều là cảm giác đầy đặn của da thịt. Khăn tắm buộc không chặt, không biết từ lúc nào đã tuột xuống, chỉ còn treo lơ lửng trên cánh tay Cừu Giác Thịnh, cọ xát vào da thịt Nguyễn Kha theo từng động tác.
Nguyễn Kha người cũng như tên, mềm thật sự, da thịt non mịn. Cừu Giác Thịnh không chú ý đến lực tay, lỡ tay bóp anh đau, khiến anh không ngồi vững, ngã vào lòng Cừu Giác Thịnh, đôi mắt đẹp chứa một tầng hơi nước.
Cừu Giác Thịnh ngã ngửa ra giường, sau đó xoay người đè Nguyễn Kha ở dưới, tiếng thở dần gấp gáp, với tinh thần cầu thị cao, hỏi Nguyễn Kha bước tiếp theo là gì.
(cầu buông tha)
Nguyễn Kha im lặng một lúc, anh nghĩ Cừu Giác Thịnh chủ động tìm anh để nói chuyện bao nuôi thì hẳn là kinh nghiệm phong phú, không ngờ lại là “tay không bắt sói trắng”.
Người là do mình bao nuôi, việc thì nhất định phải làm. Nguyễn Kha cố nén cảm giác xấu hổ, dạy cậu: “Thông thường là phải vệ sinh trước, tôi vừa rồi đã tự chuẩn bị trong phòng tắm rồi, cậu chỉ cần nhắm đúng, rồi vào thôi.”
Nhớ đến việc Cừu Giác Thịnh là lần đầu, Nguyễn Kha thở dài, từng bước hướng dẫn cậu.
(đồ đun đun)
Chú cún nhỏ mong đợi nhìn anh, dường như muốn xin một lời khen ngợi.
Nhưng kỹ thuật của cậu thực sự quá tệ, hoàn toàn dựa vào thể lực trẻ tuổi mà kéo dài, Nguyễn Kha không đành lòng đả kích cậu, trái lương tâm nói: “Rất thoải mái.”
Cừu Giác Thịnh có thể thấy rõ sự vui vẻ trên mặt, khóe môi không thể nào hạ xuống được, ngón tay ban đầu chỉ câu vào nhau, sau đó biến thành mười ngón đan chặt. Xung quanh người cậu tràn ngập những bong bóng màu hồng vô hình, nếu không phải Nguyễn Kha còn ở bên cạnh, cậu đã cười ngây ngô thành tiếng.
“Giúp tôi lấy cái điện thoại trên đầu giường.” Nguyễn Kha lười biếng, xoay người, chân sau trực tiếp gác lên đùi Cừu Giác Thịnh, cánh tay trắng gầy lộ ra ngoài chăn, trên đó còn có mấy vết răng mờ nhạt.
Cừu Giác Thịnh nghe lời anh nói, đặt điện thoại vào tay anh, rồi vòng tay ôm lấy eo Nguyễn Kha, thỉnh thoảng đặt lên người anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nguyễn Kha không nói chuyện, có lẽ đang xem tin nhắn liên quan đến công việc, tay rảnh rỗi vuốt tóc Cừu Giác Thịnh, đột nhiên dừng lại: “Tôi phải đi công tác mười ngày.”
Cừu Giác Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có bảy phần kinh ngạc, hai phần ủy khuất, và một phần trách móc.
Rõ ràng viết “Sao ngủ xong rồi bỏ chạy”. Đúng là mắt to thì không giấu được chuyện gì.
Nguyễn Kha không chống đỡ nổi sự công kích của đôi mắt cún con tội nghiệp, vươn tay che lại mắt cậu, đúng kiểu “bịt tai trộm chuông”.