Từ chương này trở đi tui không có kiểm tra lại, nên mọi người thấy xưng hô bất ôn thì nhắn tui biết nha, cảm ơn ạ~~


Trình Nhân nhìn thấy Nguyễn Kha dẫn theo Cừu Giác Thịnh bước vào thì vô cùng tức giận, suýt nữa không kìm được mà lao đến giằng co với Cừu Giác Thịnh.

Hèn gì đêm qua Nguyễn tổng lại về sớm, hóa ra là bị tên khốn này nhanh chân đến trước.

Người quản lý đã nói với cậu ta, chỉ cần có thể trèo lên Nguyễn Kha, sự nghiệp của cậu ta sẽ thuận buồm xuôi gió, như mặt trời ban trưa.

Trình Nhân tham lam nhìn Nguyễn Kha, một kim chủ vừa hào phóng lại vừa trẻ tuổi như vậy, tốt hơn nhiều so với những lão già mà cậu ta đã từng phải phục vụ.

Cừu Giác Thịnh làm được, cậu ta cũng có thể làm được.

Trình Nhân chờ người bên cạnh Nguyễn Kha tản ra, nhắm đúng thời cơ tiến lên: “Nguyễn tổng, tôi là Trình Nhân của giải trí Duy Ấm, đã gặp ngài trong buổi tiệc của đoàn phim 【Khuynh tâm】.”

Nguyễn Kha nhớ lại chữ ký mà Thạch Hiểu Vân nhắc đến, gật đầu ra hiệu cậu ta nói tiếp.

Trình Nhân thấy anh không đuổi mình đi thì tự tin hẳn lên, giới thiệu một lượt các tác phẩm của mình, cuối cùng mới hỏi: “Cho nên Nguyễn tổng, tôi tốt hơn Cừu Giác Thịnh nhiều, ngài có suy nghĩ lại không?”

Cừu Giác Thịnh vừa vặn đi đến lúc cậu ta nói câu này, Trình Nhân không hề hay biết, vẫn tiếp tục nói xấu cậu.

Giọng cậu mang theo sát khí: “Suy nghĩ lại chuyện gì?”

Trình Nhân bị sự xuất hiện đột ngột của cậu dọa sợ, liền thấy người này vành mắt đỏ hoe, bi thương nhìn Nguyễn Kha, môi mím chặt, ra vẻ một chú chó trung thành bị uất ức nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

Nguyễn Kha bị cậu nhìn đến mức莫名有点 chột dạ: “Sao lại tới đây?”

Cừu Giác Thịnh lập tức trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Nguyễn tổng đang nói chuyện quan trọng sao, vậy tôi lánh đi một chút nhé?”

Trình Nhân:………………

M*a nó, có cả trà xanh nam!

Nguyễn Kha rất thích kiểu này, đến cả chữ ký cũng không để ý nữa: “Không có việc gì, giờ tôi đưa cậu đi nói chuyện với đạo diễn Trần.”

Cừu Giác Thịnh đi theo bên cạnh anh, khi đi còn quay lại ném cho Trình Nhân một nụ cười chế giễu.

Trình Nhân tức đến giậm chân.

Nguyễn Kha dẫn cậu đi gặp đạo diễn Trần Tề, một đạo diễn điện ảnh thâm niên trong nghề. Phim của ông rất có chiều sâu, về cơ bản đều hướng tới các giải thưởng lớn trên thế giới.

Điều này cũng có nghĩa là ông sẽ không chiều theo sở thích và quy tắc của giới giải trí trong nước, hơn nữa lại giàu có nên ông có thể từ chối tất cả diễn viên mang tiền vào đoàn phim.

Ông híp mắt đánh giá chàng trai trẻ đi sau Nguyễn Kha, cố ý hỏi: “Tiểu Nguyễn, đây là có ý gì vậy?”

Nguyễn Kha trước mặt Trần Tề như một hậu bối ngoan ngoãn, mỉm cười nói: “Tôi dẫn cậu ấy đến để làm quen với chú Trần.”

Anh biết quy tắc của Trần Tề, cầm lấy ly rượu trên bàn bên cạnh và uống một mạch ba ly.

Khi anh chuẩn bị lấy ly thứ tư, Trần Tề cuối cùng cũng ngăn lại, ông có chút đau đầu nói: “Cậu muốn ông già này gây rắc rối cho Lão Nguyễn thì cứ nói thẳng.”

Nguyễn Kha cười tươi: “Cháu nào dám chứ chú Trần.”

Trần Tề tức giận nói: “Cậu thì không dám, nhưng lại bắt nạt tôi vì tuổi già, lại mềm lòng.”

“Nói trước, tôi chỉ cho một cơ hội thử vai,” Trần Tề không còn cách nào với Nguyễn Kha, chỉ có thể trút giận lên Cừu Giác Thịnh, “Cậu nhóc này, tên là gì.”

Cừu Giác Thịnh tự biết mình không thể xen vào, vẫn luôn đứng bên cạnh làm tượng, đột nhiên bị đạo diễn Trần chỉ tay, có chút sững sờ: “Tôi ạ, tôi tên là Cừu Giác Thịnh.”

Trần Tề cho rằng cậu là nghệ sĩ dưới trướng Nguyễn Kha, sai bảo: “Chẳng có lý gì ông chủ lại uống rượu thay cậu, cậu cũng phải uống vài ly!”

Cừu Giác Thịnh càng tự giác hơn, uống liền năm ly, khiến Trần Tề có cảm giác mình đang bắt nạt hậu bối, phất tay bảo bọn họ mau đi, để ông không nhìn thấy là tốt nhất.

Khi bữa tiệc kết thúc, Nguyễn Kha dẫn cậu đi chào hỏi hầu hết các đạo diễn có mặt ở đó. Mặc dù những người này không trực tiếp yêu cầu uống như Trần Tề, nhưng vì lễ phép, Cừu Giác Thịnh vẫn ít nhiều uống thêm một ít.

Lên xe, Cừu Giác Thịnh bước chân có chút loạng choạng, Nguyễn Kha sợ cậu không cẩn thận ngã xuống, nên ngồi sát vào cậu.

Cừu Giác Thịnh tuy say nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cậu quay đầu về phía Nguyễn Kha, nói rành mạch: “Nguyễn tổng, chuyện thử vai của đạo diễn Trần cứ thôi đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tôi không xứng.” Cừu Giác Thịnh cười tự giễu, “Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, có thể đóng những bộ phim truyền hình mà ngài cho đã là rất may mắn rồi, còn phim điện ảnh lớn như vậy, tôi không dám mơ ước.”

Cậu nghiêng người dựa vào lưng ghế, Nguyễn Kha có thể nhìn xuống cậu từ trên cao, và càng nhận ra vẻ mặt của Cừu Giác Thịnh không giống giả vờ.

Cậu thực sự muốn từ chối.

Hai người ở gần nhau, mùi rượu theo hơi thở lan tỏa, phả nhẹ vào cổ Nguyễn Kha, nóng đến mức làm một mảng nhỏ ửng hồng.

Nguyễn Kha có lẽ cũng say, nói: “Nhưng tôi muốn cho cậu những điều tốt nhất.”

Cừu Giác Thịnh sững sờ, sau đó từ từ đưa tay lên che mắt.

Biết rõ bây giờ mình được lợi nên im lặng, nhưng Cừu Giác Thịnh vẫn không nhịn được, hỏi: “Nguyễn tổng đối với người được bao nuôi nào cũng tốt như vậy sao?”

Nguyễn Kha lần này thực sự có chút không vui, anh ngồi xa ra một chút, nhìn Cừu Giác Thịnh từ trên cao: “Tôi chỉ bao nuôi cậu thôi.”

Câu nói của anh giống như một tia sét, xé toạc đại não đang mơ màng của Cừu Giác Thịnh, nhất thời tim đập như sấm.

Hèn gì người thế thân luôn muốn tranh giành với bạch nguyệt quang.

Ai cũng không thể từ chối sự thiên vị chói lọi, dù cho sự thiên vị này không thuộc về mình.

Cừu Giác Thịnh thẳng thắn nhìn Nguyễn Kha, giống như một chú cún ngoan ngoãn được vuốt ve.

Nguyễn Kha thật sự đưa tay vuốt tóc cậu, những sợi tóc mềm mại chưa từng nhuộm màu, cảm giác rất dễ chịu.

Đầu óc Cừu Giác Thịnh lại không còn tỉnh táo, nghĩ lầm Nguyễn Kha muốn vuốt ve mặt mình, ngồi thẳng dậy, chủ động lại gần Nguyễn Kha.

Có lẽ vì ngại ngùng, giọng cậu ấp úng: “Có phải muốn hôn không?”

Nguyễn Kha rụt tay lại, lúng túng tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cậu, khiến Cừu Giác Thịnh hiểu lầm là anh chê bai.

Chú chó lớn đau lòng muốn chết, lầm bầm: “Nguyễn tổng tiêu tiền bao người là để làm từ thiện sao?”

Nguyễn Kha thấy buồn cười, nhưng vẫn cúi xuống hôn lên môi cậu, ngăn lại lời cằn nhằn của ma men.

Lần cuối cùng anh hôn là từ một năm trước.

Cừu Giác Thịnh không giống Tống Viễn Sơn chỉ lướt qua là dừng lại, sau khi môi dán vào nhau lập tức lấn tới, hoàn toàn không giống một người mất ý thức.

Trước khi nụ hôn này tiến xa hơn, Nguyễn Kha nghĩ, hóa ra mình thích chó hơn.

Khi về đến biệt thự đã gần nửa đêm, may mà ngày mai là cuối tuần, không cần dậy sớm.

Cừu Giác Thịnh sau khi hôn xong thì nghiêng người ngủ luôn, Nguyễn Kha gọi cậu thì cậu vùng vẫy nửa ngày mới khó khăn mở mắt ra, giọng có chút khàn: “Về đến nhà rồi ạ?”

Cậu dùng từ “nhà”, khóe miệng Nguyễn Kha cong lên, trả lời: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Ngủ một lúc trên xe, Cừu Giác Thịnh dường như say hơn, đi đường còn không thẳng, Nguyễn Kha đành phải đỡ cậu.

Quản gia và người hầu đã ngủ, Nguyễn Kha cũng không phải kiểu tư bản độc ác muốn gọi người dậy làm việc, tự mình đưa Cừu Giác Thịnh về phòng.

Cừu Giác Thịnh vẫn có thể tự mình chống đỡ cơ thể, nếu không với vóc dáng nhỏ bé của Nguyễn Kha thì không thể nào đỡ được cậu.

Vừa vào phòng, cậu liền ngã thẳng xuống giường, Nguyễn Kha vội vàng lật người cậu lại, tránh thảm kịch bị ngạt chết trong chăn.

Nguyễn Kha bất ngờ lại rất biết chăm sóc người khác, đánh một chậu nước rồi dùng khăn lau mặt và người cho Cừu Giác Thịnh.

Nửa thân trên của Cừu Giác Thịnh trần trụi, cơ bụng nhấp nhô theo từng nhịp thở, Nguyễn Kha nhìn đến đỏ mặt, sau một hồi đấu tranh tư tưởng vẫn quyết định thỏa mãn dục vọng của mình, tay trực tiếp sờ lên.

Nói lùi một vạn bước, dù sao anh cũng đã trả tiền, sờ một chút không tính là làm bậy.

Có lẽ vì tay chạm vào nước nên khá lạnh, vừa chạm vào da thịt, Cừu Giác Thịnh liền phát ra một tiếng nức nở giống như chú cún con, đôi mắt mơ màng có vẻ khó hiểu và ấm ức.

Nguyễn Kha ý chí sắt đá, sờ đủ rồi mới buông tay.

Anh liếc nhìn chiếc quần tây còn lại trên người Cừu Giác Thịnh, quyết định vẫn đừng quá vội vã, kéo chăn đắp lên cho cậu rồi chuẩn bị rời đi.

“Nguyễn tổng.” Ma men gọi anh.

“Có thể hôn thêm một cái nữa không?”

Đứa trẻ chủ động nhận được phần thưởng mà cậu muốn.

Nguyễn Kha tắt đèn, nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon.

Năm phút sau, Cừu Giác Thịnh ngồi dậy.

May mắn là cồn sẽ ức chế phản ứng sinh lý, nếu không lúc Nguyễn Kha sờ cơ bụng cậu thì cậu đã bại lộ rồi.

Cậu vuốt miệng mình, dường như vẫn còn muốn nhớ lại cảm giác mềm mại.

Cừu Giác Thịnh lại sờ sờ cơ bụng mình.

Dáng người của cậu chắc chắn tốt hơn so với cái gọi là tiền nhiệm.

Cừu Giác Thịnh nằm mơ.

Trong mơ, Nguyễn Kha ngồi trên người cậu, thích thú với cơ bụng của cậu không muốn rời tay.

Cừu Giác Thịnh giống như con công xòe đuôi, hỏi anh thích mình hơn hay thích cơ bụng của tiền nhiệm hơn.

Giây tiếp theo, một người đàn ông cơ bắp khổng lồ cao gần hai mét xuất hiện, cơ bắp gần như khủng bố giơ nắm đấm ra trước mặt cậu, hỏi: “Nắm đấm của tôi đẹp hay nắm đấm của cậu đẹp?”

Cừu Giác Thịnh giật mình tỉnh dậy, mãi sau mới nhận ra mình đã xem ảnh tiền nhiệm của Nguyễn Kha, dù sao thì cũng không đến mức là hình dáng Siêu Saiya trong mơ.

Khi cậu rời giường đã là 10 giờ sáng, ánh nắng mặt trời lọt qua khe hở của rèm cửa, cho thấy cậu đã ngủ đủ tám tiếng.

Cừu Giác Thịnh thay quần áo xong đi vào bếp tìm đồ ăn, nhìn thấy một người gầy gò đang mở tủ lạnh thì dừng bước.

Cậu mới nhớ hôm nay là thứ bảy.

Nguyễn Kha đã thấy cậu, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Có thể gọi món không?” Cừu Giác Thịnh nói đùa.

Không ngờ Nguyễn Kha nghiêm túc nói: “Món Trung Quốc hay món Tây tôi đều biết làm một ít, nếu không biết thì có thể học ngay, nhưng phải đợi lâu một chút.”

Lần này Cừu Giác Thịnh thực sự kinh ngạc, cậu cứ nghĩ những cậu ấm nhà giàu như thế này đều không biết làm việc bếp núc.

… Khoan đã, không phải là vì tiền nhiệm nên mới học nấu ăn chứ.

Ý chí chiến đấu vừa dâng trào lên nhờ hai nụ hôn trộm được lại bị dập tắt, Cừu Giác Thịnh buồn bã nói: “Món gì cũng được, tôi không kén ăn.”

“Vậy làm mì sốt cà chua thịt bằm nhé.”

Nguyễn Kha lấy nguyên liệu ra từ tủ lạnh, làm mì sốt rất đơn giản, trong tủ lạnh cũng có sẵn thịt băm, anh chỉ cần thái vài quả cà chua là có thể cho vào nồi.

Đôi mắt Cừu Giác Thịnh sáng rực, giống như chú cún con ngoan ngoãn chờ đợi được ăn cơm, dù là một món ăn bình thường cũng có thể nhận được sự yêu thích và sùng bái từ chú cún. Ánh mắt này khiến Nguyễn Kha rất hưởng thụ, tâm trạng cũng tốt hơn vài phần.

Anh chợt nghĩ, lẽ ra nên làm món phức tạp hơn một chút, mì sốt có vẻ quá sơ sài.

Không thể hiện được tay nghề của anh.

Cừu Giác Thịnh hiển nhiên không có ý nghĩ đó, mắt cậu dán vào chiếc tạp dề trên người Nguyễn Kha, hai dây buộc phía sau thắt chặt, làm nổi bật vòng eo thon gọn dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình.

Phải nói là, Nguyễn Kha thật sự rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cậu.

Trong phòng rất yên tĩnh, người hầu hôm nay được nghỉ, bọn họ cũng không nói chuyện phiếm, chỉ có tiếng mỡ bắn ra.

Cừu Giác Thịnh cứ đứng đó nhìn anh, cho đến khi mì được bày ra đĩa, cậu mới tìm được cơ hội giúp đỡ, tiến lên cầm hai chiếc đĩa chuẩn bị mang ra bàn.

Sau đó phát hiện anh làm ba phần.

Có lẽ Cừu Giác Thịnh không giấu được sự ngạc nhiên, Nguyễn Kha giải thích: “Lát nữa bạn tôi sẽ đến.”

Nhà nào người tốt buổi sáng đến nhà bạn ăn chực vậy.

Cừu Giác Thịnh có chút lo lắng hỏi: “Tôi có cần lánh đi không?”

Nguyễn Kha bưng phần còn lại, tiện tay lấy hai đôi đũa và một cái nĩa từ tủ khử trùng, nghi hoặc nói: “Tại sao phải lánh đi?”

Cừu Giác Thịnh nghẹn lời. Dù là từ tình cảm hay lẽ thường, khi bạn bè của đối phương gặp mặt, một người ngoài như cậu ở lại chắc chắn không tốt. Thế là cậu hỏi: “Vậy Nguyễn tổng muốn giới thiệu quan hệ của chúng ta thế nào?”

Câu này nói không tốt, dễ bị hiểu lầm là muốn có danh phận.

Cừu Giác Thịnh chợt nghĩ đến điều đó và muốn giải thích.

Quả nhiên, Nguyễn Kha dừng lại một chút, hỏi cậu: “Chúng ta là quan hệ gì?”

Giọng điệu rất bình thản, đến cả âm cuối cũng hạ xuống, khó phân biệt được anh vui hay giận.

Cừu Giác Thịnh cho rằng anh không vui, vội vàng bổ sung: “Một quan hệ tài chính rất đơn thuần.”

Cậu chỉ muốn bày tỏ rằng mình biết rõ vị trí của mình, sẽ không tham lam mà leo lên.

Kết quả, Nguyễn Kha thật sự không vui, mí mắt anh hơi hếch lên, nhìn chằm chằm Cừu Giác Thịnh đang thấp thỏm, bất mãn thầm nghĩ.

Tên này say thì vẫn tốt hơn, say rồi nói toàn lời ngon tiếng ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play