Quản gia chào đón Cừu Giác Thịnh vào nhà rồi mời cậu chờ ở phòng khách, cung kính nói: “Xin ngài đợi một lát, tiên sinh đang trên đường trở về rồi ạ.”
Người hầu bưng nước trái cây và bánh kem ra cho cậu, nhưng nội tâm Cừu Giác Thịnh giằng co kịch liệt, cuối cùng vẫn không cầm lấy thìa.
Cậu sợ mình ăn mất múi bụng sáu múi, rồi bị kim chủ chê bai.
Trần Sở Từ đã gửi tài liệu về Nguyễn Kha cho cậu, dặn cậu mau chóng nhớ những sở thích của ông chủ.
Cừu Giác Thịnh hứng thú nhìn ảnh Nguyễn Kha mặc vest, phần tóc mái vén lên trán trông trưởng thành một cách bất ngờ. Có lẽ vì được chụp khi đang trong cuộc họp nên anh trông nghiêm túc và lạnh lùng, khác hẳn hình tượng dễ nói chuyện hôm qua.
Nghĩ cũng phải thôi, một người có thể trở thành CEO của một công ty xếp hạng trên toàn cầu, lại còn trẻ như vậy, chắc chắn không phải người dễ trêu chọc.
Không biết tài liệu này được lấy từ đâu mà thậm chí còn có cả ảnh bạn trai cũ của Nguyễn Kha.
Theo tinh thần nghề nghiệp là tìm hiểu rõ sở thích của kim chủ, Cừu Giác Thịnh nheo mắt nhìn kỹ cái gọi là bạn trai cũ, phát hiện mình trông có chút giống với người đó.
Hóa ra kim chủ muốn bao một người thay thế!
Hèn gì tối qua Nguyễn Kha đồng ý không chút do dự, thậm chí ánh mắt nhìn cậu còn có chút thâm tình.
Cừu Giác Thịnh đã tự mình tưởng tượng ra một vở kịch khổ tình giữa hai người vì gia đình phản đối mà buộc phải chia tay nhưng vẫn luôn nhớ về nhau.
Phim truyền hình chẳng phải đều diễn như vậy sao.
Khi Nguyễn Kha trở về, Cừu Giác Thịnh đang xem một cuốn tiểu thuyết có yếu tố thế thân nổi tiếng trên mạng. Đoạn giằng co giữa người thay thế và bạch nguyệt quang trong đó diễn ra vô cùng gay cấn.
Trước đây cậu chưa từng xem tác phẩm đồng tính nào như vậy, giờ đây giống như mở ra một cánh cửa mới, không thể dừng lại được, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Lúc Nguyễn Kha bước đến, Cừu Giác Thịnh vẫn còn đắm chìm trong không khí “ngược luyến tàn tâm” với câu thoại “Anh nhìn qua tôi đang nhìn ai vậy?”, ngẩng đầu lên thấy kim chủ thì suýt chút nữa hồn bay phách lạc.
Nguyễn Kha hỏi cậu: “Xem gì đấy?”
Cừu Giác Thịnh dù giật mình nhưng từ nhỏ cậu đã biết giả vờ, không đỏ mặt không tim đập mạnh mà trả lời: “Tôi đang xem kịch bản.”
“Nghĩ kỹ muốn chọn quyển nào chưa?”
Câu này cậu biết. Cừu Giác Thịnh nói: “Tôi muốn chọn kịch bản võ hiệp.”
Một là kịch bản đó quả thực rất hay, hai là còn hai tháng nữa mới khởi quay.
Chẳng có chuyện sau khi được bao dưỡng mà mới vài ngày đã phải vào đoàn.
Nguyễn Kha gật đầu: “Vậy trong khoảng thời gian này cậu có công việc nào không?”
Cừu Giác Thịnh thành thật: “Không có.”
Nguyễn Kha ngẩn người một chút, không nghĩ rằng cậu lại nhàn rỗi như vậy.
“Được, vậy bình thường nếu muốn ra ngoài thì cứ gọi Vinh thúc sắp xếp xe.”
Cừu Giác Thịnh nói được, nhưng đợi hai phút vẫn không thấy động tĩnh tiếp theo.
Nguyễn Kha thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình thì nghi hoặc nói: “Có gì muốn hỏi à?”
Cừu Giác Thịnh nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: “Khi nào tôi... phục vụ?”
Tuy cậu đã dùng từ ngữ uyển chuyển hơn, nhưng Nguyễn Kha vẫn kinh ngạc mở to mắt, một vệt hồng nhạt từ cổ bò lên đến vành tai.
“Dạo này tôi khá bận, lên lầu làm thêm giờ đây. Cậu cứ để Vinh thúc dẫn đi làm quen với căn nhà nhé.”
Nguyễn Kha đi rất nhanh, để lại Cừu Giác Thịnh đứng tại chỗ tự hỏi mình có phải đã nói sai điều gì không.
Vinh thúc, cũng chính là quản gia, dẫn Cừu Giác Thịnh đi thăm quan hết bốn tầng lầu của biệt thự.
Tầng hai có phòng tập thể hình, phòng chiếu phim và nhà kính trồng hoa. Tầng ba là thư phòng, phòng ngủ chính và vài phòng khách.
Phòng của Cừu Giác Thịnh nằm gần phòng ngủ chính, bên cạnh còn có một phòng khác, cửa bị khóa.
Quản gia dặn dò: “Chỉ có căn phòng này là ngài không được vào.”
Cừu Giác Thịnh:!
Cậu nhạy bén ngửi thấy mùi chuyện xưa.
Đây chắc chắn là căn phòng mà bạch nguyệt quang đã từng ở, bên trong chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.
Cậu rất có ý thức tự giác của một người thay thế, cam đoan: “Tôi nhất định sẽ không đi vào.”
Quản gia hoàn thành nhiệm vụ liền lui xuống.
__
Nguyễn Kha đang xem tài liệu trên máy tính thì Thạch Hiểu Vân gọi video đến, anh bấm nhận: “Alo.”
Thạch Hiểu Vân mặc áo ngủ, xem bối cảnh chắc là đang ở trên giường, hai mắt sáng lấp lánh: “Nguyễn Nguyễn, cậu lấy được chữ ký giúp tôi chưa?”
Tôi không nhắc đến thì Nguyễn Kha đã quên việc tìm cô tính sổ.
Nguyễn Kha đẩy chiếc kính chống ánh sáng xanh đang đeo khi làm việc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “Có phải cậu cố ý để tôi phát hiện Cừu Giác Thịnh không?”
Điểm chú ý của Thạch Hiểu Vân hoàn toàn sai lệch: “Nguyễn Nguyễn, cậu đẩy kính trông soái quá à.”
Một lát sau cô mới phản ứng lại: “Không phải, Cừu Giác Thịnh là ai vậy?”
Nguyễn Kha nhíu mày: “Nói dối là tháng sau không có tiền sinh hoạt đâu đấy.”
“Tôi không nói dối mà!” Thạch Hiểu Vân cuống quýt, ấm ức nói, “Tôi chỉ muốn chữ ký của Trình Nhân thôi ô ô ô oa oa oa!”
Nguyễn Kha nhớ lại một chút, hình như đúng là có người đó.
“Vậy thì tôi trách nhầm cậu.” Nguyễn Kha chuẩn bị cúp điện thoại.
Thạch Hiểu Vân chớp mắt: “Tên gì đấy.”
Tuy bình thường cô có hơi ngốc nghếch nhưng trực giác rất nhạy bén: “Tôi sẽ tìm kiếm, cậu không được cúp điện thoại, nếu không tôi sẽ đến tận cửa nhà cậu khóc đấy.”
Nguyễn Kha: …………
Một lúc sau, Thạch Hiểu Vân đưa ra kết luận: “Sao trông có hơi quen mắt nhỉ.”
Nguyễn Kha kiên nhẫn nói: “Rất giống Tống Viễn Sơn.”
“Ôi ôi, thảo nào… Khoan đã, cậu vẫn chưa quên tên khốn đó à?!”
Cô gái nhỏ la oang oang, ồn ào đến mức Nguyễn Kha đau tai, anh bèn ném xuống một quả bom tấn khác: “Tôi đã bao cậu ta.”
Thạch Hiểu Vân im lặng, cô đang suy nghĩ, chữ “bao” này có ý nghĩa gì.
Chắc là, mà cũng chỉ có thể là, ý nghĩa của việc bao nuôi thôi.
“… Nguyễn Nguyễn, cuối cùng cậu đã trở thành tên tư bản vạn ác cướp đoạt dân nam rồi sao?”
Thạch Hiểu Vân phân tích kỹ hơn: “Sao không bao nuôi người nào đẹp hơn, tôi thấy người đoạt giải liên hoan phim năm nay cũng không tồi.”
Nguyễn Kha không thể nhịn được nữa, cúp điện thoại.
__
Cừu Giác Thịnh nghe quản gia nói Nguyễn Kha khi bận rộn thường ăn cơm ở trên lầu, nên xung phong nói nếu không để mình mang lên, kết quả cậu bưng đồ ăn người hầu đã chuẩn bị đứng ngoài cửa nửa ngày mà vẫn chưa gõ.
Nguyễn Kha vừa vặn muốn ra ngoài rót nước, đột nhiên không kịp phòng bị mà mở cửa ra suýt chút nữa đập vào mặt Cừu Giác Thịnh.
Cừu Giác Thịnh lùi lại một bước, lộ ra một nụ cười có chút ân cần: “Nguyễn tổng, đến giờ ăn cơm rồi.”
Có thể vì nghiệp vụ chưa thuần thục, câu nói này của cậu có vài phần hương vị của “Đại Lang đến giờ uống thuốc rồi”.
Nguyễn Kha nghiêng người cho cậu vào. Cừu Giác Thịnh biết điều đặt cơm lên bàn, tiện miệng hỏi: “Nguyễn tổng còn yêu cầu gì nữa không ạ?”
Không thì cậu sẽ lui xuống.
Nguyễn Kha nhìn cậu một cái, dường như thật sự đang suy tư, rồi nói: “Vậy cậu ở lại nói chuyện với tôi một lát nhé?”
Cừu Giác Thịnh không giỏi nói chuyện phiếm:…
Sao cậu lại cố tình hỏi thêm câu đó chứ.
Nguyễn Kha ra hiệu cho cậu ngồi xuống chiếc sofa vải bên cạnh, hỏi: “Tại sao lại muốn được bao nuôi?”
“Bởi vì muốn có nhiều tài nguyên hơn.” Điều này Cừu Giác Thịnh không hề nói dối, cậu thực sự rất thích diễn xuất và cũng rất cần tài nguyên.
Nguyễn Kha đã xem qua tài liệu của cậu, tốt nghiệp đại học đã làm diễn viên. Với một người không xuất thân từ trường lớp chính quy mà có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng.
Cừu Giác Thịnh bổ sung: “Hơn nữa tôi kiếm không được nhiều, không nhận được vai thì sẽ chết đói mất.”
Nguyễn Kha nhìn thấy trong lý lịch gia đình cậu được ghi là giàu có:?
Anh cũng không vạch trần câu chuyện tự bi lụy của Cừu Giác Thịnh mà dùng thìa khuấy nước sốt trong bát: “Ngày mai có một bữa tiệc, tôi sẽ đưa cậu đi gặp vài đạo diễn.”
Nguyễn Kha không nói rõ là tiệc tùng lớn hay nhỏ, Cừu Giác Thịnh cũng không dám chắc có nên ăn mặc trang trọng hay không.
Cậu ngẩn ngơ nhìn hành lý, thì có người gõ cửa. Người hầu mang đến cho cậu vài bộ quần áo, có lẽ là Nguyễn Kha bảo cậu chọn một bộ để mặc ngày mai.
Nói đến đây, Cừu Giác Thịnh lại có chút ủ rũ.
Nguyễn Kha ăn cơm xong đã bảo cậu ra ngoài, hoàn toàn không có mệnh lệnh nào khác, khiến cậu không đoán được ý của đối phương.
Là muốn cậu chủ động câu dẫn sao?
Cừu Giác Thịnh lên mạng tìm kiếm “Người được bao nuôi nên làm gì”, nhận được những câu trả lời kỳ lạ, lại chẳng đáng tin cậy. Cậu chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ các tiểu thuyết thế thân.
Cuối cùng cậu đi đến một kết luận, phải kiên nhẫn, chờ kim chủ tìm mình, nếu không sẽ không giống bạch nguyệt quang.
Sáng hôm sau, Nguyễn Kha 7 rưỡi dậy, sau khi rửa mặt xuống lầu chuẩn bị đi công ty, đi ngang qua phòng tập thể hình thấy có người mới nhớ ra mình đã bao một người.
Anh dựa vào cửa xem Cừu Giác Thịnh đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ, ánh mắt vô thức chuyển sang những đường cong cơ bắp được chiếc áo tập thể hình phác họa, nghĩ thầm diễn viên bây giờ dáng người thật tốt.
Cừu Giác Thịnh chú ý thấy Nguyễn Kha nhưng cậu không quay đầu lại, thản nhiên khoe thành quả tập luyện của mình.
Kim chủ hiển nhiên rất thích điều này, bước đến nói: “Cơ bắp của cậu rất đẹp.”
Cừu Giác Thịnh tuy thân hình cao lớn nhưng không vạm vỡ, thuộc loại mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra lại có da có thịt, thậm chí có thể so sánh với dáng người của các idol hàng đầu.
Cừu Giác Thịnh tắt máy, ghé vào thanh vịn của dụng cụ tập thể hình chớp mắt: “Nguyễn tổng muốn tập cùng không?”
“Không được, tôi còn phải đi làm.”
Cừu Giác Thịnh lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau đó lại cười, dịu dàng như người yêu ngọt ngào nhất: “Vậy tôi ở nhà đợi ngài về.”
Vì câu nói này của cậu mà Nguyễn Kha cả ngày đều có tâm trạng rất tốt, khiến tổng giám đốc công ty bên cạnh đến nói chuyện hợp đồng thăm dò hỏi: “Nguyễn tổng gặp được chuyện tốt gì sao?”
Nguyễn Kha nói: “Đã chốt được một giao dịch rất đáng giá.”
Nguyễn Kha hiếm khi tan tầm sớm, về nhà đón Cừu Giác Thịnh.
Lúc đó Cừu Giác Thịnh vẫn đang xem TV, cậu là người dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, mới đến được một ngày đã coi đây như nhà mình, thậm chí còn nạp VIP cho TV.
Nguyễn Kha về cậu mới nhớ ra còn chưa thay quần áo, vội vàng chạy vào phòng. Khi xuống lầu, cổ áo vẫn còn bị lật ra ngoài.
Nguyễn Kha gọi cậu lại, rồi đưa tay sửa lại cổ áo cho cậu.
Nguyễn Kha là người làm việc gì cũng rất nghiêm túc, khi sửa lại cổ áo anh cúi mắt, còn dùng ngón tay vuốt phẳng các nếp nhăn.
Hai người đứng rất gần nhau, Cừu Giác Thịnh cao hơn anh gần nửa cái đầu, nhìn xuống đỉnh đầu đen nhánh của Nguyễn Kha.
Đây là khoảng cách chiều cao có thể ôm trọn người vào lòng.
__
Tiệc tối được đặt tại một nhà hàng buffet rất nổi tiếng, quy mô không hề nhỏ. Cừu Giác Thịnh vừa vào cửa đã nhận ra vài nghệ sĩ nổi tiếng, không khỏi thầm kinh ngạc.
Cậu nhìn kim chủ nhà mình, vẫn ăn mặc rất tùy ý, khiến cậu cứ nghĩ đây là một buổi tiệc nhỏ nào đó.
Nguyễn Kha vừa đến, vài nhà làm phim quen biết đã đến chào hỏi, kéo anh sang một bên để nói chuyện làm ăn, anh bảo Cừu Giác Thịnh tự tìm một chỗ đợi trước.
Cừu Giác Thịnh không quen ai trong giới, những người ở đây cũng không phải loại cậu có thể tùy ý bắt chuyện. May mắn là đồ ăn rất ngon, cậu cứ đứng đó ăn thử từng món mà không thấy nhàm chán.
Có người tiến đến gần cậu, mỉm cười đưa một ly rượu: “Uống một ly chứ?”
Cừu Giác Thịnh nhận ra người đó là Lâm Hân Dương, một “tinh nhị đại” nổi tiếng, bố mẹ đều là những nhân vật có uy tín trong giới.
Cậu nhận lấy ly rượu của Lâm Hân Dương, nể mặt mà uống nửa ly, tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là Cừu Giác Thịnh.”
Lâm Hân Dương nắm tay cậu, nói thẳng: “Trao đổi phương thức liên lạc đi.”
Nụ cười của Cừu Giác Thịnh cứng lại một chút.
Nếu là ngày thường, cậu chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng giờ cậu là người được Nguyễn Kha đưa đến, cậu lo lắng hành động tùy tiện của mình sẽ gây rắc rối cho Nguyễn Kha.
Thấy Cừu Giác Thịnh do dự, Lâm Hân Dương cười khẩy nói: “Đừng lo, tôi và Nguyễn Kha khá thân.”
“Đối với cậu mà nói, Nguyễn Kha chính là kim chủ lớn không thể cầu, cậu hẳn là rất phiền não làm thế nào để giữ chân anh ấy nhỉ.”
Lâm Hân Dương giống như con rắn độc dụ dỗ người ăn trái cấm, lại ra hiệu cho cậu nhìn sang một bên khác.
Nguyễn Kha bị Trình Nhân chặn lại, hai người đang nói chuyện gì đó trong góc.
Nhớ đến Trình Nhân cũng muốn được Nguyễn Kha bao nuôi, Cừu Giác Thịnh nhất thời trong lòng chuông cảnh báo vang lên.
Lâm Hân Dương nhét danh thiếp vào túi áo vest của cậu, đổ thêm dầu vào lửa: “Đi đi, không thì chủ nhân của cậu sẽ bị con chó khác cướp mất đấy.”