Trải qua bao nhiêu cái đầu hè rồi cuối hè.
Hôm nay, trời xanh mây trắng ánh nắng chiếu rọi lên trên những chiếc mái ngói màu đỏ của ngôi trường top 1 thượng hải, ngôi trường nổi tiếng bật nhất thành phố. Sân trường rộng lớn, hai bên là những hàng cây cao rợp bóng mát đung đưa theo gió mùa hạ.
Trần Vy Vy bước vào ngôi trường cấp ba mới , khoác lên trên bộ đồng phục trắng vàng xinh đẹp khiến cô trở nên rất thu hút. Và giờ đây cô đã trở thành một học sinh lớp mười và cùng học chung trường với Hạ Tử Sâm.
"Vy Vy, chiều nay đi xem bóng rổ với tớ không"? Giọng của Nhã Tịnh bạn thân của cô vang lên từ bên cạnh.
"Bóng rổ á hả".
"Ừ...trận giao hữu giữa khối 12 với trường bên cạnh á. Nghe nói là có cả Hạ Tử Sâm á".
Trần Vy Vy khựng lại một chút, có vẻ hơi ngại ngùng.
"Sao... cậu có đi không. Nè đừng nói là cậu không biết Hạ Tử Sâm chính là học bá của trường kiêm cả hot boy đó nha".
"Biết...biết, tớ biết mà..." cô liền cúi đầu che đi sự e thẹn của bản thân.
Chiều hôm đó, sân bóng rổ của trường đông nghẹt người từ các khối, các trường khác đổ về để xem trận giao hữu của Hạ Tử Sâm. Tiếng reo hò không ngớt, Trần Vy Vy và Nhã Tịnh chen chúc để tranh hàng ghế giữa nơi có địa hình tốt nhất để có thể xem bao quát hết mọi thứ.
Trên sân bóng, Hạ Tử Sâm mặc bộ đồng phục thu đấy màu xanh sọc trắng, số 10 nổi bật phía sau lưng. Dáng người của Hạ Tử Sâm cao lớn, tay cầm bóng linh hoạt. Mỗi cú ném của anh đều rất chuẩn để vào rổ, vì vậy mà tiếng reo hò không ngớt vang lên.
"Mày ơi, anh áo số 10 đẹp trai quá đi".
"Tất nhiên, mày không biết à ảnh là hot boy kiêm học bá của trường mình đó".
"Mà ảnh có bạn gái chưa nhỉ? Nghe đồn là ảnh đang hẹn hò với ai phải không?"
"Hình như chỉ mập mờ thôi chứ chưa hẹn hò".
"À... Vậy thì tao còn cơ hội".
Trần Vy Vy đã nghe thấy tất cả, mỗi câu nói như một nhát dao đâm vào tim cô vậy.
Cô nhìn anh đang chơi bóng ở sân, anh thì như ánh mặt trời rực rỡ còn cô chỉ là một cây cỏ dại bên đường không thể với tới anh.
Cô lấy hết sức quay qua nói với Nhã Tịnh:
"Anh ấy nổi tiếng thật nhỉ?"
"Ừ, nghe nói năm nào cũng đứng nhất toàn khối, ảnh còn hay tham gia mấy hoạt động thể thao của trường nữa lần nài cũng đứng top đầu, mấy thầy cô ai cũng bảo ảnh là thiên tài hết á".
"Vậy chắc anh ấy được nhiều cô gái tỏ tình lắm nhỉ?"
"Đúng rồi, nghe bảo ảnh được nhiều người tỏ tình lắm mà ảnh lạnh như tảng băng ấy từ chối hết luôn, nghe bảo ảnh chỉ hay nói chuyện với bé nào nhỏ nhỏ ấy".
Cô đứng hình mất một giây...là cô sao?.
Cô không dám chắc. Nhưng cũng không dám hỏi thẳng.
Trận đấu kết thúc, đội trường thắng tỉ số là 10-7, mọi người đều ùa xuống sân xin chụp ảnh với cách tuyển thủ chỉ có Trần Vy Vy là đứng im trong dám đông. Không bước tớ mà chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng của Hạ Tử Sâm đang lau mồ hôi với nụ cười đầy kêu ngạo.
Anh luôn như vậy rực rỡ như một ánh mặt trời khiến người ta phải nheo mắt nhìn, nhưng lại chẳng thể bước tới.
Bỗng nhiên từ đâu một cô gái bằng tuổi của Trần Vy Vy chạy tới đưa nước cho Hạ Tử Sâm, anh chỉ từ chối rồi quay đi một cách lịch sự, không một lời cảm ơn.
Cô gái kia khựng mất mất vài giây, rồi nỡ một nụ cười gượng gạo trước mặt bạn bè.
Tối đó khi đang đọc sách cô bỗng ngước nhìn qua phòng chả Hạ Tử Sâm ở đối diện phòng của Hạ Tử Sâm vẫn sáng đèn, Hạ Tử Sâm thì đang chăm chú học bài còn cô thì ngắm nhìn anh từ xa, trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều tâm tình nhưng chẳng thể nói ra.
Tối đó cô đã viết trong nhật kí.
"Tuổi mới lớn có thể chưa biết gì về tình yêu nhưng có thể vì người kia mà đập loạn đi một nhịp".