Thượng hải tháng mười trời se se lạnh. Nhưng cơn gió mùa thu thổi nhẹ nhàng qua các hàng cây ở bên đường.
Trong khoảng thời gian đó Vy Vy bước vào khoảng thời gian cuối cấp hai, gian đoạn mà các cô cậu ở độ tuổi đó đều ngơ ngác và mơ mộng nhật của một đứa trẻ.
Vy Vy hằng ngày vẫn đi qua học con đường cũ đó, vẫn đều đặn mỗi ngày đi qua nhà Hạ Tử Sâm vào cuối tuần. Nhưng từ khi nào Tử Sâm không giống Như lúc trước nữa.
Anh bắt đầu cao hơn, dáng người thì thẳng tắp. Đồng phục cấp ba màu trắng khiến anh trông trưởng thành hơn hẳn. Cô nhìn anh, bỗng nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn rồi bối rối cúi đầu không dám gọi tên anh như lúc xưa nữa.
“Vy Vy, sao hôm nay em không nói gì hết vậy?”
Anh hỏi khi cả hai đang ngồi học bài trong phòng khách.
Cô cúi gằm mặt xuống đất, che đi gương mặt đang ửng đỏ của bản thân.
“Em...Em chỉ đang học bài thôi”
Thật ra, trong đầu cô đang nhảy loạn xạ hình ảnh của người con trai đang ngồi cạnh mình.
Cô phát hiện dạo này, anh hay nhận được những bức thư màu hồng, những viên kẹo,bánh ngọt, hay những hộp sữa đặt trước cổng. Anh không bao giờ xem hay trả lời, mà chỉ lạnh lùng vứt đi nhưng cô lại cảm thấy...chua chát, đau lòng một cách lạ thường.
Lầm đầu tiên, cô biết cảm giác ghen là gì.
Một hôm cô tình cờ nghe mấy bạn lớp trên bàn tán:
"Hạ Tử Sâm học cấp ba... Lớp 12A5 ấy hả?
Đẹp trai dã man, học giỏi với biết chơi thể thao nữa. Nghe bảo chưa có bạn gái đâu nha."
“Thư bạn chị tạo gửi để dưới hộc bàn Anh ấy cả tuần rồi chưa thấy trả lời gì luôn mày”
"Lạnh lùng như vậy tao lại càng thích".
Trần Vy Vy đứng sau cánh cửa phòng mỹ thuật, nắm tay xiết chặt. Cô không hiểu tại sao lòng mình lại khó chiệu đến thế.
Chiều hôm đó, về đến nhà cô ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Anh đi học về ghé qua nhà cô thấy cô ngồi có gối tóc xoã dài.
“Vy Vy, em sao vậy”
Cô ngẩng lên với đôi mắt hoe đỏ.
“Không sao ah...”
Cô cúi đầu, giống nói nhỏ như ruồi bay. Nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm gì chỉ lấy từ trong túi ra chiếc bánh kem nhỏ.
"Thấy tiệm bánh em hãy ăn mới mở bán loại bánh mới nên anh mua cho em nè"
“Em không thích ăn nữa...”
Anh kh nói gì chỉ ngồi xuống cạnh cô im lặng, một lúc sau cô nhỏ giọng hỏi Anh:
“Tử Sâm, Anh có bạn gái chưa”
Anh nhướng mày, rồi khẽ cất tiếng:"chưa có"
"Nhưng em thấy có nhiều người thích anh á".
Anh quay qua nhìn cô rồi nói:
“Anh không để ý đến những thứ không quan trọng”
Cô liền ngước mắt lên nhìn anh rồi cất tiếng:
“Vậy em có quan trọng... với anh không?”
“Có chứ”
Cô bối rối. Lúc ấy, tim cô đập loạn xạ mặt nóng bừng như sốt.
Anh không nói nữa, chỉ khẽ nở một nụ cười khẽ rồi đi bộ về nhà mình.
Một tối khác, cô quá tìm anh học bài. Cửa khép hờ nên cô đẩy nhẹ rồi bước vào. Trong phòng khách, anh đang đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với một chị gái nào đó là người cùng luyện thi với Anh.
“Hạ Tử Sâm tôi nhờ chút thôi màaa”
“Tự mà học đi”
Chị ấy nhìn anh với vẻ mặt ấm ức, rồi liếc thấy Trần Vy Vy đang đứng ở cửa ảnh mắt thoáng lạnh đi vài phần.
“Ồ, em gái à”
Trần Vy Vy khẽ cuối đầu chào. Chị gái kia nhún vai rồi rời đi, bước chân cố tình nặng nề, nhưng không quên liếc cô một cái. Khi cảnh cửa vừa khép lại, cô mới ngẩng đầu định hỏi chuyện thứ Anh đã bước tới nhéo má cô.
“Em lại lén nghe trộm à?”
"Đâu có...Em chỉ là...là...quá hỏi bài thôi".
"Hỏi bài mà sao lại đứng đó làm gì".
"Do em thấy anh đang nói chuyện với chị kia nên không dám làm phiền với em tưởng đó là bạn gái Anh".
Anh nhíu mày:
“Sao vậy, không thích à?”
Cô lập tức đỏ mặt lắp bắp nói:
“Không...không phải...”
Anh khẽ nở nụ cười, bàn tay khẽ đặt lên đầu cô một cách dịu dàng:
"Đừng suy nghĩ nhiều quá đối với anh em là quan trọng nhất".
Cô ngước mắt nhìn anh. Giây phút đó cô cứ ngỡ tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
---
Một buổi tối cuối thu , hai người ngồi trên sân thượng. Gió nhè nhẹ thổi qua kẽ tóc, vần trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đầy sao.
"Tử Sâm".
"Hả".
"Ví dụ: nếu có người con gái rất rất thích anh... thực sự thích anh rất nhiều thì sao?".
Anh quay sang nhìn cô với ánh mắt hơi ngơ ngác. Cô vội cúi ngẩn đầu giả vờ đang ngắm sao, giọng nhỏ nhẹ cất tiếng:
"Chỉ là...Em hơi tò mò thôi".
Anh không trả lời ngay, hồi lâu sau anh mới cất tiếng nói:
“Anh nghĩ... Người đó nên học tập chăm chỉ trước đã.”
“Hả...”
“Học còn chưa xong mà còn đi thích ai đó nữa à?”
Sau khi nghe anh nói vậy tom cô như lạc đi một nhịp, gương mặt cô đỏ bừng liền lãng tránh sang chuyện khác.
“Trăng hôm nay đẹp nhỉ?”
“Ừ, đẹp thật”
Sau đó cô ngước mắt lên nhìn trăng nhưng không biết được anh đang lén nhìn cô một cách chăm chú.
Đêm đó cô trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Cô nhớ lại từng ánh mắt, cử chỉ, từng cái xoã đầu,... Rồi lại tự lắc đầu chôn kín tất cả vào trong trái tim mình.
Vì chưa đến lúc.
“Em bắt đầu biết nhớ thương một người, nhưng không dám nói chỉ dám cất vào tim chờ ngày người đó nhận ra trước.”