Mạt Mạt hôm nay bận rộn cả ngày, nào là rán mỡ lợn, nào là muối dưa cải.

Cô vừa quay đầu đã thấy hai đứa em trai dán mắt vào mấy quả táo, quả quýt trên bàn, thèm thuồng ra mặt. Cô bèn lấy một quả táo, một quả quýt chia làm ba phần, rồi lại lấy ra sáu viên kẹo, mỗi đứa hai viên, "Ăn đi các em!"

Hai anh em gian nan lắm mới rời mắt khỏi mấy quả kia. Liên Thanh Nhân ngượng ngùng gãi đầu, "Chị ơi, chị chia sai rồi, phải chia làm bốn phần mới đúng."

Mạt Mạt xoa đầu thằng út, "Các em ăn đi, chị không thích ăn."

Liên Thanh Nghĩa mím môi, "Chị, lý do này chẳng thuyết phục gì cả. Chị không ăn thì tụi em cũng không ăn đâu."

Mạt Mạt biết, nếu cô không ăn thì hai đứa em nhất định sẽ không động vào. "Được rồi, chị ăn."

Mạt Mạt cắt mỗi quả một miếng nhỏ rồi lấy thêm hai viên kẹo trong túi, "Thế này được chưa?"

Hai anh em cười hề hề, nhanh tay lẹ mắt với lấy phần của mình, miệng nhỏ miệng nhỏ ăn. Ăn xong quả táo, Liên Thanh Nhân liếm môi, "Đã năm năm rồi em chưa được ăn táo, suýt chút nữa quên mất vị táo thế nào. Ngon thật!"

Liên Thanh Nghĩa xoa nhẹ đầu thằng út, "Chúng ta còn được ăn táo đấy, Tiểu Ngũ có được ăn bao giờ đâu."

Mạt Mạt ôm chặt em út vào lòng, "Chị hứa, sau này em sẽ được ăn thường xuyên."

Liên Thanh Nghĩa sờ đầu Mạt Mạt, "Chị không sốt đấy chứ? Hôm nay mua được đã là may mắn lắm rồi."

Mạt Mạt há miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi, "Thôi được rồi, chỉ có em là lắm lời. Mau ăn đi, rồi lại đây giúp chị rửa rau cải."

Buổi tối, Điền Tình còn chưa vào nhà đã cất giọng vui vẻ, "Mau ra đây xem ai về này!"

Hai anh em Liên Thanh Nhân như pháo bắn xông ra ngoài, "Ba! Ba ơi, tụi con nhớ ba quá!"

Liên Quốc Trung một tay ôm thằng út vào lòng, tay kia ôm Thanh Nghĩa, nhìn hai con âu yếm, "Để ba xem nào, ba không ở nhà các con có gây chuyện không đấy?"

Liên Thanh Nhân, với tư cách là con trai lớn nhất trong nhà, tự nhận mình làm anh cũng không tệ, kiêu hãnh nói, "Tụi con ngoan lắm ạ!"

Liên Thanh Nghĩa vội chen lên, "Chị Mạt Mạt làm chứng cho tụi con!"

Liên Mạt Mạt đứng bên bàn ăn, thất thần nhìn ba. Cô không thể tưởng tượng được, người ba khỏe mạnh cường tráng này sẽ sớm qua đời. Nước mắt chực trào ra, cô vội lau đi nhưng vẫn bị Liên Quốc Trung nhìn thấy.

Giọng nói oang oang của Liên Quốc Trung nhỏ đi vài phần, pha chút trêu đùa, "Mạt Mạt sao lại rớt nước mắt thế này? Nói cho ba biết có phải thằng nhóc nào không nghe lời, ba cho con trút giận."

Liên Thanh Nghĩa hốt hoảng, lập tức nhảy ra xa, chắc chắn chân ba không đá tới mới yên tâm, cuống cuồng kêu, "Chị ơi, đừng hại tụi em mà!"

Bộ dạng hề hề của Liên Thanh Nghĩa khiến Mạt Mạt bật cười, "Ba ơi, tại con lâu lắm rồi không được gặp ba, thấy ba gầy đi thôi."

Liên Quốc Trung thở phào nhẹ nhõm. Anh sợ nhất là con gái khóc, con gái không như con trai, đánh mắng thế nào cũng được, dù sao thằng con trai đều nghịch ngợm cả, nhưng con gái thì anh làm cha, thật không biết dỗ thế nào.

Hai anh em đã kéo ba ra kể lể đủ chuyện. Điền Tình vất vả lắm mới gặp được chồng cũng xích lại gần ngồi, lặng lẽ lắng nghe.

Mạt Mạt sùng bái nhất chính là ba, bởi vì ba là một người chồng, người cha mẫu mực. Tuy rằng có chút gia trưởng, nhưng ba luôn biết tôn trọng vợ, dù vợ không có học thức cao, cũng không xinh đẹp.

Liên Quốc Trung, cái tên này là đổi sau này. Năm đó, anh bị thương ở đội xây dựng, trở về quê nhà. Sau đó, nhờ có người giới thiệu, anh vào nhà máy thép lái xe tải. Tính đến năm nay đã là năm thứ bảy.

Ba một năm bốn mùa thường xuyên vắng nhà, nhưng lương lại rất cao, mỗi tháng năm mươi hai tệ năm hào, tương đương với lương của công nhân bậc sáu. Tuy rằng cuộc sống có vất vả, nhưng vẫn tốt hơn phần lớn các gia đình khác.

Trên bàn cơm, Liên Quốc Trung không ngừng khen Mạt Mạt, "Vẫn là con gái ba giỏi nhất, mấy thứ vật tư khan hiếm này cũng kiếm được."

Gương mặt Mạt Mạt đỏ bừng, có chút chột dạ, mấy thứ này đều là cô lén lút kiếm được mà.

Bữa tối có món dưa cải xào chua ngọt, canh rong biển. Món canh rong biển lại được cả nhà khen nức nở, không ngờ mấy miếng rong biển mỏng manh lại nấu được một nồi canh lớn như vậy, ăn được lâu, trong những ngày đông chỉ có dưa cải làm bạn, thật là quý giá.

Ăn xong bữa tối, hai anh em không hề biết ý tứ gì cả, cứ quấn lấy ba, khiến Điền Tình trừng mắt mấy thằng nhóc ranh.

Liên Mạt Mạt cười thầm, nói ra ý định của mình, "Ba ơi, sắp đến Tết rồi. Anh cả đã ba năm không về. Nếu năm nay anh ấy lại không về, con định đi thăm anh ấy."

Liên Quốc Trung cũng nhớ con trai cả. Thằng cả nhờ có quan hệ nên vào được đội xây dựng mà anh từng làm, đi biền biệt đã năm năm. Anh cũng nhớ thằng nhóc ấy lắm, nhưng lại có chút khó xử, "Hai ngày nữa ba còn phải chạy mấy chuyến xe, đến cuối năm mới được nghỉ."

Liên Quốc Trung nhìn sang vợ, lắc đầu. Vợ anh cả đời chỉ ra ngoài có một lần, lại còn có người dẫn đi. Một mình vợ thì nhát gan lắm.

Mạt Mạt đã sớm biết trước kết quả này, "Ba, để con đi. Con đang được nghỉ, có thời gian."

Điền Tình lập tức phản đối, "Không được, con gái một mình ra ngoài mẹ không yên tâm."

Liên Thanh Nghĩa đảo mắt, nhanh nhảu, "Mẹ ơi, con đi cùng chị con, thế này mẹ yên tâm nhé!"

Liên Thanh Nhân cũng có ý định đi, nhưng lại bị em trai giành trước. Là anh trai, đáng lẽ anh phải làm. Nhưng anh cũng muốn đi, "Ba ơi, anh cả không ở nhà thì con là con trai lớn. Khi ba không ở nhà, con vẫn luôn dọn dẹp mớ hỗn độn của Thanh Nghĩa, con còn ổn trọng hơn Thanh Nghĩa. Hay là để con đi cùng chị đi."

Mạt Mạt có chút ngây người. Cô mới phát hiện Liên Thanh Nhân thật thà chất phác lại là một tên "thâm hiểm" bẩm sinh. Mấy câu nói kia thật có trình độ, vừa tâng bốc bản thân, vừa dìm hàng Thanh Nghĩa không thương tiếc.

Liên Thanh Nghĩa cũng ngơ ngác. Đây có còn là Liên Thanh Nhân mà cậu biết không?

Liên Quốc Trung suy xét nhiều hơn. Thực ra anh cả cũng chỉ ở thành phố bên cạnh, cũng không xa. Hơn nữa, chỉ cần gọi điện báo cho anh cả ra đón là được. Anh trừng mắt liếc nhìn hai đứa song sinh đang cãi nhau như gà chọi, "Cả hai đứa im hết cho ba! Mạt Mạt tự đi. Trong thời gian này, Liên Thanh Nhân, nếu em nói em là anh cả, thì chị con không ở nhà mấy ngày nay em nấu cơm. Còn Liên Thanh Nghĩa, em phải chăm sóc Tiểu Ngũ cho ba. Nếu nó mà ốm đau gì thì coi chừng da em đấy!"

Mạt Mạt trong lòng không khỏi thầm khen ba một câu, "cao thủ quả không hổ là cao thủ!"

Khuôn mặt chất phác của Liên Thanh Nhân cứng đờ, Liên Thanh Nghĩa thì vẻ mặt đau khổ, nhưng không dám hé răng. Ba đánh là đánh bằng tay, chứ không phải bằng chân!

Liên Quốc Trung đã quyết định, Điền Tình quen với việc chấp nhận. Dù sao, điều vui vẻ nhất hiện tại là hai vợ chồng họ có thể trở về phòng ngủ. Cũng may mà có hai thằng nhóc nghịch ngợm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play