“Tỷ ơi, con thỏ này… tự sát à?”
Một con thỏ béo ú!
Diệp Minh Phong nuốt nước miếng đánh ực.
Diệp Minh Yên cũng không ngờ, vận may của mình lại tốt đến vậy.
Cô bé hớn hở chạy tới định nhặt con thỏ lên, nhưng vừa tới gần thì…
Bộp bộp!
Thêm hai con thỏ nữa đâm đầu vào gốc cây chết tươi!
Ách…
Diệp Minh Yên tròn mắt kinh ngạc.
Chưa kịp hoàn hồn, một vật thể lạ từ đâu bay thẳng về phía cô. Hoảng hồn, cô bé theo phản xạ vung chiếc giỏ mây trong tay ra.
“Bộp!”
Vật thể kia bị đánh văng sang một bên, đập trúng thân cây rồi rơi xuống đất, giật giật vài cái rồi nằm im.
Diệp Minh Yên còn nhỏ, ra sức quá mạnh, cả thân người bị kéo theo ngã ngồi xuống đất.
Diệp Minh Phong nhìn vật thể đang run rẩy kia, lắp bắp: “Hình… hình như là gà rừng, tỷ ạ!”
Diệp Minh Yên: “…”
Hai tỷ đệ ngơ ngác một hồi lâu, chưa kịp định thần.
Bỗng nhiên, Diệp Minh Phong bật dậy, lao nhanh về phía mấy con thỏ.
Thân hình nhỏ bé như một cơn gió, động tác thoăn thoắt.
Cậu bé vội vàng nhặt thỏ cho vào giỏ, nhưng giỏ nhỏ quá, không chứa hết được ba con. May mà lúc đi còn mang theo một cái túi vải.
Cậu bé nhanh tay nhét thỏ vào túi, còn gà rừng thì đặt trong giỏ, rồi vội vàng vơ vội ít cỏ xanh phủ kín lên trên.
“Tỷ, tỷ vác túi thỏ, mình về nhà thôi!”
Diệp Minh Yên: “…”
Lần đầu tiên cô bé thấy đứa em năm tuổi của mình nhanh nhẹn đến vậy!
Ba con thỏ, đối với một đứa bé chín tuổi như cô, cũng không phải nhẹ nhàng gì!
Diệp Minh Yên vác túi thỏ, Diệp Minh Phong xách giỏ, nắm tay chị kéo đi, vội vã chạy về nhà.
“Không được, không được, đừng đi đường này, bên kia nhiều người quá!”
Diệp Minh Yên: “…”
“Tỷ, nhanh lên, về nhà ăn thịt!”
Diệp Minh Yên: “…”
Hai chị em men theo con đường nhỏ trở về nhà, trên đường không gặp một ai.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Diệp Minh Phong đã vội vàng đóng chặt cổng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì phấn khích.
Diệp Minh Yên: “…”
“Phụt… ha ha ha…” Cuối cùng cô bé cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Thằng em trai này, đáng yêu quá!
Cậu nhóc không biết chị đang cười mình, cứ tưởng chị cũng giống mình, vui mừng vì sắp được ăn thịt no nê, cũng cười ha hả theo.
“Ha ha ha ha, tỷ tỷ, mình có nhiều thịt để ăn rồi, ha ha ha…”
Diệp Minh Yên: “…”
Trẻ con ở nông thôn, đặc biệt là trong thời buổi vật tư thiếu thốn này, dường như có một nỗi ám ảnh đặc biệt với việc ăn thịt.
Tuy cuộc sống của nhà Diệp gia không đến nỗi tồi tệ, nhưng cũng không phải ngày nào cũng được ăn thịt.
Diệp Minh Yên thực ra biết, gia đình mình cũng khá giả, bà nội vốn là tiểu thư con nhà địa chủ, trong tay vẫn còn chút của nả.
Trước kia, bác cả và ba đều rất giỏi kiếm tiền, nên gia đình rất sung túc. Nhưng vì bác cả và ba đều đã mất, trong nhà lại chỉ có mấy mẹ con cô, bà nội không dám sống quá phô trương, sợ bị người xung quanh ghen ghét.
“Diệp Minh Yên, mày cái đồ con hoang phá của, ra đây cho tao! Bà già kia, ra đây đền chân cho cháu tao!”
Hai chị em còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên, cánh cổng viện bị người ta đá văng.