Đối với cái kiểu người kỳ quặc này, Diệp Minh Yên chẳng thèm chấp. Cô bé nói thẳng: "Tôi không bắt thì sao? Ở nhà tôi mà còn dám lớn tiếng với tôi, tôi không nghe thì sao nào?"
Diệp Duy Phương tức điên người. Ở nhà bà ta, con gái đều phải đánh không hoàn tay, mắng không cãi lại, bà ta nói gì là phải nghe theo. Cái con Diệp Minh Yên này mà cũng dám phản kháng?
"Mày đúng là đồ con gái rách việc, tao là cô của mày đấy, mày dám ăn nói với tao như thế hả? Đồ bỏ đi, ồn ào cái gì? Ở đây không có phần cho mày lên tiếng!"
"Chị hai không phải đồ bỏ đi! Cô không được nói chị hai là đồ bỏ đi!" Diệp Minh Phong mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.
Thằng bé còn nhỏ, nhưng biết "đồ bỏ đi" nghĩa là gì. Trong thôn có nhiều nhà gọi con gái là đồ bỏ đi, nhưng nhà nó thì không. Chị hai là bảo bối của cả nhà, chị hai tốt với nó lắm, chị hai là cục vàng của cả nhà, không phải đồ bỏ đi.
Diệp Duy Phương nhìn Diệp Minh Phong, khinh bỉ cười: "Mày biết cái gì? Con gái là đồ bỏ đi, nuôi lớn rồi cũng phải gả đi, có ích lợi gì? Không phải đồ bỏ đi thì là gì? Còn phải nuôi ăn nuôi uống."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT