Giang Trì đâu ngờ rằng, cú vớt ngẫu nhiên của mình lại vớt thẳng Tần Yến đi mất!
Anh chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết ấy, đương nhiên không biết việc Tần Yến hôn mê chỉ là giả vờ.
Giang Trì cứ đinh ninh người mình vác đi là Quý Du, không hề đề phòng nhân vật chính thụ, thẳng thắn kể hết chuyện xuyên sách.
Giang Trì nói: “Tôi xuyên không tới đây, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.”
Mắt Tần Yến khẽ động: “Tiểu thuyết?”
Giang Trì đáp: “Là tiểu thuyết thuần ái, nhân vật chính là cậu và Tần Yến.”
Biểu cảm của Tần Yến rất lạ, giữa đôi mày tràn ngập sự khó hiểu, như thể đã bắt đầu nghi ngờ trạng thái tinh thần của Giang Trì. Tay hắn đặt trên tay nắm cửa xe, trông có vẻ sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Tôi và Tần Yến?” Tần Yến lặp lại.
Giang Trì khóa cửa xe lại: “Phải, sau khi cậu kết hôn với Tần Yến, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh.”
Tần Yến: “...”
Nghe đến đây, Tần Yến cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Trì này, đã nhận nhầm hắn thành Quý Du rồi sao?
Trên mặt Tần Yến lộ ra một tia thích thú: “Làm sao cậu chắc chắn tôi là Quý Du?”
Giang Trì tự tin nói: “Trong sách nói, nhân vật chính thụ rất đẹp, nên tôi vừa nhìn đã nhận ra cậu.”
Tần Yến nhướng mày, thăm dò: “Vậy trong sách… miêu tả nhân vật chính còn lại như thế nào?”
Giang Trì không nghĩ nhiều, Quý Du hỏi thăm thông tin về Tần Yến cũng chẳng có gì lạ.
Tần Yến luôn sống ở nước ngoài, đi sâu vào chuyện này thì lại thấy không, hành tung thần bí. Trong nước có rất nhiều suy đoán về vị gia chủ trẻ tuổi này, nhưng người thực sự gặp qua Tần Yến thì lại rất ít.
Trong sách, hai nhân vật chính cũng lần đầu gặp mặt vào đêm tân hôn.
Giang Trì suy nghĩ một lát, trả lời rất thẳng thắn: “Hắn bị tâm thần.”
Sắc mặt Tần Yến cứng đờ, cực chậm, cực chậm mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Trì, gằn từng chữ: “Cậu, nói, cái, gì?”
Giang Trì mặt đầy vô tội: “Thật mà! Hắn chiếm hữu cực mạnh, tàn nhẫn độc ác, còn hay đánh người nữa! Nhưng tôi có thể dạy cậu đánh đấm, sau này hắn dám đánh cậu thì cậu cứ đánh lại hắn.”
Tần Yến hít một hơi thật sâu, không rõ là ai ở ngoài kia đã bịa đặt chuyện hắn sẽ đánh người. Hắn lấp lửng biện minh cho mình: “Sao tôi chưa bao giờ nghe nói Tần Yến đánh người bao giờ cả?”
Giang Trì dùng ánh mắt đầy quan tâm nhìn về phía Tần Yến, ngữ khí ôn hòa: “Biết người biết mặt không biết lòng. Tần Yến tâm cơ thâm trầm, cậu lại không thân với hắn, có thể biết được bao nhiêu chuyện chứ?”
Tần Yến không chút biểu cảm: “Vậy cậu biết chuyện gì về hắn, có thể kể cho tôi nghe một chút không?”
“Tôi không thích nói xấu người khác, nhưng Tần Yến này….”
Giang Trì muốn nói lại thôi, rõ ràng chẳng nói gì cả, nhưng lại như thể mọi điều đều đã được bộc bạch.
Tần Yến hận không thể bóp chết Giang Trì ngay lập tức, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước, thậm chí còn mang theo chút tò mò vừa đủ: “Nói thế nào?”
Giang Trì thở dài thườn thượt: “Cậu xem, hắn tuy còn trẻ, nhưng đã làm gia chủ 6 năm rồi, tâm cơ thâm sâu đến mức nào cậu có thể tự nghĩ xem.”
Khóe miệng Tần Yến siết chặt: “Tôi sẵn lòng lắng nghe chi tiết.”
Giang Trì nói: “Tần Yến tâm tư thâm trầm, có thù tất báo. Bị chọc giận rồi, bề ngoài thì hắn tỏ ra bình thản, nhưng thực ra trong lòng đã nghĩ ra cả trăm cách để chỉnh người ta rồi. Nếu mà yêu đương với hắn, thật sự phải nắm được một vài kỹ thuật, nếu không người vô tâm không có mắt nhìn như cậu mà gặp hắn, chết thế nào cũng không hay đâu.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Yến càng trở nên khó lường.
“Thì ra là vậy, cậu có vẻ thực sự rất hiểu Tần Yến đấy nhỉ.” Tần Yến nhàn nhạt nói.
Trên đường lái xe tới khách sạn, Giang Trì tóm tắt lại những tình tiết trọng điểm trong tiểu thuyết, nhưng không kể đoạn kết một người chết một người điên.
Cái kết đó thực sự quá tàn nhẫn.
Cuối cùng, Giang Trì chốt lại một câu đơn giản: “Là một cuốn tiểu thuyết tình yêu cẩu huyết ngược tâm.”
Tần Yến mặt không đổi sắc, đưa ra một quan điểm khác: “Giam cầm phi pháp, hạn chế tự do thân thể, hiếp dâm trong hôn nhân, theo dõi giám sát, tổn thương thân thể… So với tiểu thuyết tình yêu, tôi thiên về hướng đây là lịch sử tội phạm của Tần Yến hơn.”
Giang Trì lắc đầu: “Hết cách rồi, ai bảo tác giả viết thế? Lúc đó khu bình luận máu chảy thành sông, rất nhiều độc giả yêu cầu đổi công, nhưng tác giả nói, cưỡng ép đổi người thì trời tru đất diệt.”
Đổi công?
Nghe thấy một từ không hiểu, Tần Yến thoáng hiện lên một tia mờ mịt: “Đổi công là gì?”
Giang Trì nắm vô lăng, theo chỉ dẫn rẽ vào cổng khách sạn: “À, là đổi một nhân vật chính khác.”
Tần Yến nhìn tấm biển khách sạn: “Cậu chắc chắn muốn ở khách sạn này? Đây là sản nghiệp của Tần gia.”
Giang Trì hoảng hồn, bẻ lái gấp.
Chiếc Lamborghini xanh ngọc lướt đi một vòng, đầu xe thay đổi hướng một cách thần kỳ, trong chớp mắt đã thoát ra khỏi sân khách sạn.
Cùng với tốc độ xe tăng vọt, nhịp tim của Tần Yến cũng tăng cao.
Tài xế nhà hắn nào có dám lái xe như thế? Có khoảnh khắc, Tần Yến gần như nghĩ mình đang ngồi phi thuyền vũ trụ.
“Cậu là tuyển thủ đua xe sao?” Tần Yến kiểm tra dây an toàn trước ngực: “Đây là lần đầu tôi thấy có người quay đầu xe như vậy.”
Giang Trì chọn một khách sạn khác trên bản đồ: “Con người khi nguy hiểm có thể bộc phát ra tiềm năng kinh người. Tôi cũng lần đầu lái xe như vậy.”
Trong mắt Tần Yến thoáng qua một tia sát ý: “…”
Giang Trì liếc qua Tần Yến, không hiểu sao sống lưng cứ lạnh toát, nhưng khi quay đầu nhìn kỹ, Tần Yến rõ ràng vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.
Có lẽ là ảo giác.
Giang Trì lái xe tới một khách sạn khác.
Khi xe chạy vào cổng lớn, hai bên bảo vệ cúi mình hành lễ, cũng có người chuyên trách dẫn đường cho Giang Trì.
Ở cửa chính khách sạn, hai hàng nhân viên phục vụ đứng thẳng.
Một người giữ cửa mở cửa xe cho Giang Trì. Cùng lúc anh bước xuống, hai hàng nhân viên phục vụ đồng thanh cúi người: “Nhị thiếu gia!”
Giang Trì: “???”
Tần Yến cũng bước xuống xe, suy tư: “Thì ra cậu là nhị công tử nhà họ Giang.”
Giang Trì: “…”
Ồ, thì ra tôi là nhị công tử nhà họ Giang.
Giang Trì hồi tưởng lại những miêu tả về “nhà họ Giang” trong tiểu thuyết.
Theo lẽ thường, họ Giang giống với họ của mình, nếu trong sách có nhân vật họ Giang, Giang Trì không thể không chú ý. Đáng tiếc, cho đến khi thang máy lên đến tầng cao nhất, anh vẫn không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết cốt truyện nào.
Thôi, tới đâu hay tới đó vậy.
Tầng cao nhất của khách sạn không phải phòng cho khách mà là căn hộ thông tầng hai gian.
Khi Giang Trì dùng vân tay mở khóa một căn, anh mới hoàn toàn xác nhận thân phận của mình.
Thì ra mình đã xuyên thành nhị công tử nhà họ Giang, cũng khá thú vị đấy chứ.
Ở thế giới cũ, Giang Trì cũng là con thứ hai, trên anh còn có một người anh trai tên Giang Phong.
Nghĩ đến người thân của mình, ánh mắt Giang Trì hơi tối lại.
“Tích” một tiếng, khóa cửa xoay.
Đồng thời với lúc chạm vào cánh cửa chống trộm, những mảnh ký ức vụn vặt nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Trong thoáng chốc, những mảnh ký ức ấy chỉ lướt qua chớp nhoáng, Giang Trì chưa kịp nắm bắt.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông đứng trong phòng khách rộng lớn.
Thấy Giang Trì, sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống: “Mày còn biết đường về à?”
Giang Trì chấn động.
Người đàn ông trước mặt cao lớn, dáng vẻ oai vệ, khí chất phi phàm, lại giống hệt người anh trai Giang Phong ở thế giới thực của Giang Trì!
Sao cứ nghĩ cái gì lại có cái đó thế này? Quá kỳ lạ rồi!
Giang Trì ngạc nhiên nói: “Ca?”
Giang Trì ở thế giới này giống anh đến tám, chín phần. Giờ lại xuất hiện một người anh trai “phiên bản” y hệt, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ đây là một vũ trụ song song?
Nếu không thì giải thích thế nào được tất cả những chuyện này?
Nghe Giang Trì gọi mình là anh trai, sắc mặt Giang Phong đẹp hơn một chút, nhưng ngay sau đó, khi thấy Giang Trì dẫn theo một người nữa về, nó lại càng khó coi hơn.
Giang Phong siết chặt tay, gằn từng chữ: “Giang Trì, mày đúng là chó không đổi được tật ăn phân.”
Giang Trì vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Giang Phong cười lạnh, đi về phía Tần Yến: “Vị tiên sinh này, xin hỏi quý danh là gì?”
Tần Yến không trả lời, chỉ nhìn Giang Trì.
Giang Trì vẫn đang mơ hồ, không hiểu vì sao chỉ đưa một người bạn về nhà mà Giang Phong lại tức giận đến vậy.
Trước đây anh cũng thường đưa bạn bè về nhà chơi mà.
Giang Trì nói: “Anh trai, đây là… bạn em, họ Quý.”
Giang Phong không thèm để ý Giang Trì. Hắn nhìn chăm chú Tần Yến, thành khẩn nói: “Xin lỗi, vị tiên sinh này. Tôi không biết Giang Trì đã lừa cậu về bằng cách nào, nhưng tôi có thể khẳng định, cái lý do mà nó dùng với cậu, nó đã từng dùng với rất nhiều người rồi. Nó là một tra nam chính hiệu, một gã lừa đảo tình cảm.”
Giang Trì: “??????”
Giang Trì vô thức nhíu mày: “Em là tra nam?”
“Không phải tra nam thì là tình thánh chắc?”
Mặt Giang Phong lạnh như băng, quát: “Bao nhiêu năm nay những ‘chân ái’ mà mày đưa về nhà còn đếm xuể không? Cứ thấy một người là yêu một người, làm tổn thương bao nhiêu người rồi? Vòng tròn hào môn ở Vu Xuyên chơi chán rồi, giờ lại bắt đầu gây tai họa cho người ngoài à?”
Giang Trì: “…”