Mặt Giang Trì lạnh lẽo, sắc bén nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa. Hai khí chất hoàn toàn đối lập này khi kết hợp lại không hề tạo cảm giác khó chịu, ngược lại còn khiến anh trở nên đáng tin một cách lạ thường.

Thế nhưng, người thanh niên không hề bị Giang Trì lay động, mà dường như đang nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, khóe mắt đuôi lông mày đều ánh lên vẻ khinh thường. Song, nếu nhìn kỹ, lại không hề có chút cảm xúc nào, vẫn là vẻ nhàn nhạt ấy.

Thanh niên lặp lại: “Cậu muốn bảo vệ tôi?”

Giang Trì gật đầu, giọng trầm ổn: “Chuyện của cậu tôi đều biết, nỗi khổ của cậu tôi cũng hiểu. Từ giờ trở đi, sẽ không một ai có thể làm trái ý của cậu nữa, tôi đảm bảo.”

Ánh mắt người thanh niên lập tức trầm xuống, giọng lạnh lùng hỏi: “Cậu biết cái gì?”

Đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ bên ngoài vang lên.

Không còn thời gian.

Khi tiếng chuông vang lên đủ 12 lần, hôn lễ sẽ bắt đầu!

“Không kịp giải thích,” Giang Trì đột nhiên cúi người, một tay ôm lấy rồi vác thanh niên lên vai, “Hôm nay cậu phải đi với tôi.”

Người thanh niên không kịp trở tay, cả người đột nhiên bị vác lên, cảm giác mất trọng lực khiến cậu hoảng loạn vài giây.

Khi cậu kịp phản ứng, Giang Trì đã vác cậu chạy ra khỏi phòng trang điểm!

Bị vác trên vai như vậy, hai tay người thanh niên buông thõng, thậm chí không thể với tới khẩu súng lục giấu sau thắt lưng.

Lòng thanh niên hoảng hốt, kịch liệt giãy giụa: “Cậu bị điên rồi à?!”

Sức lực Giang Trì quá lớn, cánh tay anh siết chặt lấy đầu gối cậu, hạn chế đáng kể phạm vi cử động của cậu.

Chuyện này quá hoang đường.

Người thanh niên chưa bao giờ gặp một kẻ ngang ngược như vậy, cậu gần như phát điên, giơ nắm đấm đánh Giang Trì. Tiếc là vì tư thế bị hạn chế nên cậu không thể dùng sức, mỗi cú đấm giáng xuống người Giang Trì chẳng khác nào một con mèo con cào ngứa.

Bị đấm một cách yếu ớt, Giang Trì càng thêm chắc chắn rằng người đang ở trên vai mình chính là nhân vật chính thụ Quý Du.

Với chút sức lực đó, thảo nào trong sách thường xuyên miêu tả Quý Du yếu ớt.

【 Trong sách viết: Quý Du bị Tần Yến ấn một tay xuống giường, hoàn toàn không thể cử động.

Mọi người xem, mau xem đi, anh chỉ dùng một tay đã vác Quý Du lên, Quý Du cũng không thể cử động được. Nếu mà rơi vào tay Tần Yến, sau này còn không phải bị bắt nạt đến chết sao?

Giang Trì bắt đầu hối hận vì đã không đọc hết cuốn tiểu thuyết đó.

Anh không biết rốt cuộc Quý Du đã chết như thế nào.

Là chết bệnh, là tai nạn đột ngột, hay là… tự sát?

Hoàn toàn không có một chút manh mối nào.

Dù thế nào, hôm nay anh nhất định phải đưa Quý Du đi.

Ngay cả khi sau này Quý Du vẫn chọn ở bên Tần Yến, Giang Trì cũng muốn cố gắng hết sức tránh cho Quý Du đi vào vết xe đổ.

Giang Trì sải bước nhanh ra ngoài, chạy như bay.

Anh nói với người thanh niên: “Về rồi cậu phải tập luyện với tôi, mỗi ngày tập gym đúng giờ. Tán thủ, Taekwondo cũng phải học hết.”

Người thanh niên: “Học đánh nhau?”

Giang Trì: “Đúng! Cậu yếu thế này thì không được, sau này nếu kết hôn rồi bị bắt nạt thì sao?”

Giọng người thanh niên bình thản, không có chút gợn sóng, nhưng ẩn chứa một cảm giác buông xuôi: “Không phải cậu nói sẽ bảo vệ tôi sao?”

Giang Trì đáp: “Tất nhiên là phải bảo vệ cậu, nhưng tôi không thể ở cạnh cậu 24/24 được. Kể cả sau đó tôi có xử lý hết mọi chuyện thay cậu thì lúc bị ấm ức ấy cậu phải làm sao đây?”

Nghe vậy, người thanh niên trầm mặc, không còn giãy giụa nữa.

Giang Trì chạy đến bãi đỗ xe, theo bản năng rút ra một chiếc chìa khóa xe Lamborghini.

Nhìn thấy chiếc chìa khóa này, Giang Trì hơi sững sờ.

Chiếc xe của anh ở thế giới thực cũng là Lamborghini, sao lại có sự trùng hợp đến thế?

Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ những chuyện này. Anh nhấn điều khiển từ xa, loanh quanh bãi đỗ xe tìm xe.

Người thanh niên kéo góc áo Giang Trì: “Buông tôi xuống trước đi, tôi hơi chóng mặt.”

Giang Trì cúi người, đặt người thanh niên xuống khỏi vai.

Người thanh niên thực sự rất chóng mặt, cơ thể cũng không khỏe mạnh cho lắm. Cậu phải vịn lấy tay Giang Trì mới đứng vững được: “Cậu không tìm thấy xe của mình sao?”

Giang Trì do dự một chút: “Ừm.”

Người thanh niên một tay đỡ trán, lắc đầu: “Sao lại có người không tìm thấy xe của mình chứ?”

Giang Trì vẫn đi đi lại lại trong bãi đỗ xe, không hề giấu giếm: “Vì tôi căn bản không phải người của thế giới này.”

Người thanh niên nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay Giang Trì, như thể đang tự hỏi đây rốt cuộc là kẻ tâm thần trốn ra từ đâu.

Giang Trì biết chuyện xuyên sách này rất khó giải thích.

Nếu có người đột nhiên nói với anh rằng thế giới này là một cuốn sách, anh cũng sẽ thấy người đó có vấn đề. Nhưng Giang Trì không định lừa Quý Du.

Anh phải nói thẳng tất cả, sự thẳng thắn là nền tảng của mọi mối quan hệ.

Sự thật dù có hoang đường đến đâu, thì lời nói dối dù có hợp lý đến mấy, vĩnh viễn vẫn là giả dối.

Anh không thể lừa Quý Du, Quý Du đã chịu quá nhiều sự lừa dối rồi.

Giang Trì nhìn người thanh niên bên cạnh, ánh mắt trầm ổn kiên định: “Tin tôi đi, tôi sẽ không hại cậu đâu.”

Ánh mắt người thanh niên lấp lánh, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.

Cuối cùng, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc nhấp nháy đèn xe.

Mở cửa xe, người thanh niên đứng bên cạnh xe, chưa kịp nói chuyện, đã bị Giang Trì đẩy vào trong.

Giang Trì hành động gọn gàng, lên xe, đóng cửa, vào số, mọi thứ diễn ra trôi chảy, anh còn tranh thủ cài dây an toàn cho cả hai người.

“Đang––”

Từ xa, tiếng chuông nhà thờ đã vang lên đủ 12 lần.

Trong dư âm của tiếng chuông cuối cùng, chiếc Lamborghini lao đi như bay, bỏ lại hôn lễ hoang đường phía sau.

Phòng hậu trường hôn lễ, Quý Du trong bộ lễ phục trắng ngây người ngồi trên ghế.

Người đi lại hối hả, hiện trường loạn như một mớ bòng bong. Ai nấy đều biểu cảm cực kỳ nặng nề, chỉ có Quý Du là thoáng nhẹ nhõm.

Họ nói với Quý Du: “Hôn lễ hủy rồi.”

Hòn đá tảng treo trong lồng ngực đột nhiên rơi xuống đất. Quý Du giả vờ lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Họ nói: “Gia chủ Tần Yến bỏ trốn.”

Quý Du: “???”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play