Tháng này có khá nhiều hoạt động lớn, ngoài kỳ thi giữa tháng thì cuối tháng còn có hội thao của trường.
Chu Tự đã ôn tập đầy đủ tất cả các kiến thức cho kỳ thi giữa tháng nhưng vẫn có cảm giác thiếu sót, cảm thấy mình sẽ không thi tốt.
Ngày dán số báo danh là buổi chiều cô mới đi xem, tờ giấy A4 nhỏ dán trên tường, vô hình chung tạo áp lực cho cô.
Cô ở nửa dưới của tờ giấy này, một phần ba của nửa dưới.
Một người bước vào cửa, là một nam sinh đầu đinh, da hơi đen. Chu Tự nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, đối phương cũng nhìn cô, sau đó cậu ta đứng trước danh sách và đưa tay ra.
Chu Tự nhìn ngón tay cậu ta lướt trên danh sách từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại dưới tên của mình. Cậu ta nói: “Chu Tự, chúng ta cùng một phòng thi.”
Chu Tự nhìn tên của cậu ta – Lư Tuấn.
Lư Tuấn cười hỏi: “Cậu học tiếng Anh có giỏi không?”
Chu Tự khiêm tốn nói: “Có thể qua môn.”
“À…” Cậu ta gật đầu. “Qua môn cũng tốt rồi, lúc thi cho tớ xem đáp án được không?”
“Hả?” Chu Tự có chút bất ngờ.
“Tớ xem rồi, tớ với cậu ngồi bàn kế bên, không phiền cậu đâu, cậu chỉ cần xê dịch bài thi ra một chút là tớ tự xem được.”
“Ừm…” Chu Tự do dự một chút rồi nói: “Nhưng nếu sai thì cậu không được trách tớ đâu đấy.”
“Không trách cậu, tớ tự chép thì không trách cậu.”
Chu Tự gật đầu: “Được.”
Lư Tuấn nói: “Tớ học toán cũng được, nếu cậu không biết làm thì tớ truyền đáp án cho.”
Cậu ta nhớ cô gái xinh đẹp này đến cả giao và hợp cũng không phân biệt được.
Chu Tự bỗng có chút bối rối, dù là Trịnh Nam hay cậu ta, dường như đều gắn liền việc học toán kém với cô, không hiểu thì hỏi, không biết thì cho chép.
“Thôi không cần đâu, tớ tự làm, lúc thi tiếng Anh tớ sẽ để bài thi ra mép bàn một chút là được rồi.”
Lư Tuấn từ từ “ồ” một tiếng, nhìn cô gái quay người bỏ đi.
Không biết có phải vì không quen nên đối phương mới từ chối hay không, với thành tích xếp hạng của bọn họ, thường là học lệch hoặc học kém, việc chép hai môn không giỏi là chuyện bình thường, nhưng cậu ta thấy cô có vẻ định tự lực cánh sinh.
Cậu ta nghĩ một lát rồi cũng không bận tâm nhiều, dù sao thì mình cũng đã có chỗ dựa rồi.
Buổi tự học tối không có giáo viên đến, toàn bộ thời gian dành cho học sinh tự ôn tập. Chu Tự vẫn còn một vài kiến thức lý tổng hợp chưa xem xong, định xem xong rồi mới ôn tập môn khác.
Ngô Cẩm Sắt quay sang hỏi Tạ Giang Linh về toán, ánh mắt lướt qua trước rồi dừng lại ở cô: “Chu Tự, cậu đang xem vật lý à?”
Chu Tự ngẩng đầu: “Có chuyện gì không?”
Ngô Cẩm Sắt: “Cậu có nhớ công thức không?”
Lời vừa dứt, Tạ Giang Linh bỗng đưa tay lấy một cuốn vở từ hộc bàn đặt lên bàn cô, tạo ra tiếng động.
“Không rõ ngày mai thi môn gì à?” Cậu ta nhìn sang, giọng nói không nóng không lạnh.
Chu Tự nhặt cuốn vở lên, nói khô khan: “Rõ mà, tớ chỉ muốn xem nốt phần còn lại thôi.”
Ngô Cẩm Sắt ghé sát vào, nói với giọng của người từng trải: “Chưa xem xong thì mai xem, bây giờ phải chú trọng hiện tại, thi môn gì thì xem môn đó.”
Chu Tự gật đầu, thấy ánh mắt của cậu ta có gì đó không đúng, dường như cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay cô đang cầm.
Quả nhiên giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói đầy khao khát của cậu ta: “Chu Tự, bảo vật gia truyền của Lão Tạ đấy, liệu có thể…”
Cậu ta cố ý dừng lời, nhướn cậu, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tạ Giang Linh ở bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng: “Muốn bảo vật gia truyền…”
“Bố!” Ngô Cẩm Sắt thốt ra.
Tạ Giang Linh: “…”
Cậu ta liếc nhìn Chu Tự bên cạnh, suy nghĩ xem có nên cho không.
Chỉ trong một hơi thở đó, Ngô Cẩm Sắt chuyển hướng ánh mắt, hướng về phía Chu Tự: “Mẹ!”
Chu Tự ngây ra: “…”
Tạ Giang Linh: “…”
Một lúc sau, Tạ Giang Linh cầm cuốn sổ tay từ tay Chu Tự đặt vào tay cậu ta, vẻ mặt trịnh trọng: “Con trai ngoan, làm cha mẹ chỉ có thể cho con chút đồ này thôi.”
Ngô Cẩm Sắt: “…”
Mình vừa gọi cái quái gì thế này??!!
Cuốn sổ tay đã đưa cho cậu ta, Chu Tự mất đi vật để cầm. Tạ Giang Linh lấy một cuốn sách bài tập ra đặt giữa bàn: “Tớ giảng trực tiếp cho cậu.”
Mắt Chu Tự sáng lên, bất ngờ và mừng rỡ!?
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Cẩm Sắt ôm cuốn sổ quay lại, nhìn Chu Tự với vẻ ai oán, ánh mắt như chết không nhắm mắt.
Chu Tự gượng cười với cậu ta, không phải lỗi của tớ.
Ngày thi.
Trước khi thi, Chu Tự vẫn còn đang xem thơ cổ. Ngô Cẩm Sắt thấy vậy, cảm thán rằng với mức độ chú trọng này, nếu không thi được một trăm ba mươi điểm thì khó mà kết thúc được. Vốn dĩ chỉ là lời trêu chọc, ai ngờ sau này lại giáng cho cậu ta một đòn chí mạng.
Hai phòng thi cuối cùng rất xa lớp học. Chu Tự ở một trong số đó, cô đi một mình trong hành lang, trên tay cầm bài thi toán vừa làm xong, cúi đầu đi về phía lớp.
Ánh nắng chói chang, cô không dám ngẩng đầu nhìn, từng bài toán cứ lướt qua trong đầu, như thể tất cả đang gào thét: Đồ phế vật! Cậu là đồ phế vật!
Từ lúc cô ra khỏi phòng thi, trong đám người đông đúc thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng——
Bài toán lần này dễ quá!
Đề không khó chút nào!
Tớ cảm thấy tớ có thể thi được một trăm bốn!
Chu Tự muốn nói, các vị thi được một trăm bốn, năm mươi điểm ơi, có thể chia cho tôi phần lẻ không?
Chu Tự cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối diện với Tạ Giang Linh, người đã giảng toán cho cô hai tiết.
Dự cảm cái chết, tâm trạng sa sút dần chuyển sang bình lặng. Chu Tự cảm thấy mình đã trở thành cá muối, đến cả lật mình cũng không buồn.
Thế là cô đút thẳng bút vào túi, bước chân hướng về lớp cũng chuyển sang căng tin. Vừa thi xong lúc này, trong lớp chắc chắn đang điên cuồng bàn luận về đề thi đơn giản thế nào, dự đoán điểm số ra sao. Chu Tự, con cá muối bị đóng đinh hai chữ “phế vật” trên trán, không đi hóng hớt nữa.
Căng tin mới là nơi thích hợp với cô, nhưng có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều.
Trong căng tin cũng toàn là những người đang bàn luận về đề thi!!!
Chu Tự ăn xong cơm, từ từ đi về lớp. Mấy cạnh sắc nhọn của bài thi nhét trong túi quần đồng phục cứ cọ vào người khiến cô đau rát, cô dứt khoát lấy nó ra.
Lên đến hành lang tầng bốn, phía sau bỗng vang lên giọng của Trịnh Nam. Cậu ta chạy ra từ nhà vệ sinh, cười với cô: “Ăn cơm về rồi à?”
Chu Tự gật đầu.
Ánh mắt cậu ta lướt qua tay cô: “Thi toán thế nào rồi?”
Chu Tự nghĩ, không thể để lộ bản chất phế vật ngay lập tức, thế là cô đáp với vẻ mặt bình thản: “Không biết.”
“Có thấy khó không?”
“Không cảm thấy gì.”
“Lúc làm bài cậu có thấy thoải mái không?”
Cậu ta dường như rất muốn biết những câu trả lời mà trong mắt Chu Tự chẳng có tác dụng gì này, nếu cô nói rất đơn giản thì đối phương cũng sẽ tin.
“Không biết.”
Thấy cô không muốn tiết lộ gì, Trịnh Nam lại nói: “Để tớ xem bài cho, tớ biết đáp án phần trắc nghiệm.”
Tay Chu Tự cầm bài thi siết chặt lại, cô muốn nói, đừng bắt tớ phải đối diện với nỗi đau nữa được không?
Trịnh Nam đưa tay về phía cô.
Chu Tự do dự một lúc lâu mới giao tính mạng của mình ra.
Trịnh Nam mở bài thi ra. Chu Tự đã chuẩn bị tinh thần rằng đối phương sẽ ngạc nhiên vì chỉ làm đúng một câu trắc nghiệm, hoặc chỉ đúng hai câu trắc nghiệm, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô ngửi thấy mùi nước xả vải của Tạ Giang Linh.
Phía sau vai trái của cô có một người lướt qua, lạnh nhạt nói một câu: “Mở hàng đỏ.”
Chu Tự ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Giang Linh, cậu ta không thèm liếc nhìn cô mà đi thẳng vào lớp.
Bỗng một người ghé sát vào bên cạnh, Ngô Cẩm Sắt thò đầu ra nhìn bài thi của cô, bật cười: “Chu Tự, chúc mừng, câu đầu tiên đã sai rồi.”
Chu Tự: “…”
Câu đầu tiên… bài về tập hợp.
Chu Tự thấy quá xấu hổ, vội vàng giật lại bài thi từ tay Trịnh Nam rồi đi vào lớp.
Ngô Cẩm Sắt đi theo sau vào lớp, vai cứ run bần bật vì cười.
Cậu ta ngồi vào chỗ của mình rồi nghiêng sang cười nói: “Chu Tự, cậu vẫn chưa phân biệt được giao và hợp à?”
Chu Tự thề, cô với giao và hợp từ nay sẽ không đội trời chung!
Thấy cô cúi đầu không nói gì, Ngô Cẩm Sắt thấy không tiện cười nhiều nữa, chỉ cười qua loa rồi thôi. Tai cô đỏ bừng bừng, cậu ta cũng ngại.
Tạ Giang Linh đứng ở chỗ mình lau mồ hôi, dùng ngón tay gõ gõ vào góc bàn Chu Tự: “Cho tớ một tờ giấy.”
Chu Tự ngẩng đầu “ồ” một tiếng, lấy một tờ khăn ướt từ hộc bàn ra đưa cho cậu ta.
Tạ Giang Linh cầm lấy, nheo mắt: “Hoàng tử ếch? Đồ dùng cho trẻ sơ sinh?”
“À, cái đó…” Chu Tự liếc nhìn bao bì, ngượng ngùng đáp: “Tớ lỡ mua nhầm.”
“Ừm.”
Cậu ta “ừm” xong thì vứt khăn ướt đi, ngồi xuống, lấy một cuốn sách ra bắt đầu đọc, có vẻ không muốn nói chuyện với Chu Tự nữa.
Nhưng trong lòng Chu Tự có chút áy náy, đặc biệt là khi nhìn thấy hàng chữ ABCD không biết ai đã viết trên bảng đen, đó là đáp án trắc nghiệm toán, bao gồm cả phần điền vào chỗ trống.
Dựa vào trí nhớ, Chu Tự sơ bộ phán đoán, hai câu trắc nghiệm, một câu điền vào chỗ trống.
Mười lăm điểm.
Cô đã có mười lăm điểm.
Chu Tự cứ lúng túng một lúc lâu mới đưa ngón tay về phía bàn Tạ Giang Linh: “Cái đó…”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn, chờ đợi lời tiếp theo của cô.
“…Tớ có lỗi với cậu một chút.”
Tạ Giang Linh nhìn cô, nhướn cậu: “Cậu ngoại tình à?”
“…”
Chu Tự thề, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một diễn biến như thế này.
Trịnh Nam đưa thuốc cho cô cậu ta đã thấy, ở hành lang xem bài thi cho cô cậu ta cũng thấy, thế là cậu ta có suy nghĩ này sao??
Cảm giác áy náy trong lòng cô cứ thế, bùng——
Bị hai chữ “ngoại tình” đầy chỉ trích này đè bẹp, biến mất không còn dấu vết, rồi trong lòng phải chịu một áp lực nặng nề hơn.
Tạ Giang Linh vẫn nhìn chằm chằm vào cô không buông: “Sao không nói gì, định ngầm thừa nhận à?”
“Không có!” Chu Tự cũng không bận tâm những thứ khác, nếu Tạ Giang Linh hiểu lầm cô ngoại tình gì đó, vốn dĩ cậu ta cũng không thích mình, rồi sau đó đề nghị chia tay, cô còn mặt mũi nào mà hỏi bài cậu ta nữa chứ!!
Cô phải giữ Tạ Giang Linh lại!!
“Không có, thật sự không có!” Chu Tự nhìn cậu ta với vẻ vô cùng chân thành, sợ đối phương nhìn thấy chút giả dối nào trên mặt mình. Cô thậm chí còn nắm lấy cánh tay cậu ta với vẻ mặt “nếu cậu không tin tớ thì tớ sẽ khóc đấy”: “Cậu tin tớ đi!”
Tạ Giang Linh khẽ ho một tiếng, không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy. Liếc nhìn những người khác đang quay sang nhìn, cậu ta nói nhỏ: “Cậu nói nhỏ thôi.”
Chu Tự mặc kệ nói nhỏ hay nói to, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, thể hiện sự chung thủy!
“Tạ Giang Linh cậu không được oan cho tớ, tớ đảm bảo bằng tính mạng, thật sự không có! Đến nghĩ cũng không dám nghĩ!”
Ngô Cẩm Sắt từ từ quay đầu lại: “Hai cậu… đang chơi cái gì thế?”
Chu Tự nhìn cậu ta: “Hả?”
“Chu Tự, gào to thế làm gì, cậu không dám nghĩ cái gì?” Vẻ mặt của Ngô Cẩm Sắt vô cùng tinh tế.
Gào…?
Cô nhìn thấy giáo viên trực tiết đang đưa ánh mắt dò xét về phía này.
Ý thức của Chu Tự dần trở về: “??”
Ngô Cẩm Sắt ghé sát vào, vẻ mặt đầy bí ẩn: “Lão Tạ, hai cậu chơi cái gì thế?”
Vừa hỏi xong, ánh mắt cậu ta đã dừng lại trên cánh tay đang khoác vào nhau của hai người. Cậu ta “ồ” một tiếng, lập tức quay lại.
Tim đập thình thịch, cậu ta đảm bảo, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy hai người này thân mật đến thế!!
Thân mật đến thế!!!
Chu Tự cuối cùng cũng phản ứng lại, ngơ ngác từ từ cúi mắt xuống, nhìn bàn tay của mình…
Của mình…
Bàn tay…
Trong lớp bật điều hòa, mười sáu độ, có chút lạnh, nhưng Chu Tự vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ bắp căng cứng trên cánh tay thiếu niên, cậu ta khẽ cử động tay, những khớp xương được bao bọc bên trong trượt nhẹ dưới ngón tay cô.
Tạ Giang Linh cúi mắt xuống đối diện với cô. Một lúc sau, cậu ta hỏi: “Vẫn chưa buông à?”
Chu Tự giật tay lại như bị điện giật, cô cảm thấy không thoải mái.
Đối phương cũng không nói gì nữa, sau khi cô buông tay, cậu ta hơi nhấc khuỷu tay lên đặt ở mép bàn rồi tiếp tục đọc sách.
Chu Tự định im lặng một lúc, tìm một lời lẽ, chính đáng.
Cô chống cằm đọc sách, tầm nhìn bị che khuất nên chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, lật một trang, lại lật một trang.
Chu Tự cảm thấy không thể bị động như vậy, đối với Tạ Giang Linh, cô có thể không quan trọng, nhưng Tạ Giang Linh đối với cô lại vô cùng, vô cùng, cực kỳ quan trọng, cô phải giữ cậu ta lại!
Cô nằm sấp trên bàn, từ từ dịch về phía cậu ta, cằm vùi trong cánh tay, đôi mắt long lanh nhìn cậu ta. Tạ Giang Linh bị hành động của cô thu hút, nghiêng đầu nhìn sang.
Chu Tự chớp mắt một cái, nói nhỏ: “Vậy, cậu tin tớ không?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Giang Linh gặp một người kiên trì như vậy, cậu ta đã không nói gì nữa, chẳng phải chủ đề đã kết thúc rồi sao.
Câu hỏi ban đầu cậu ta hỏi là vô tâm, nhưng cô dường như đặc biệt sợ cậu ta hiểu lầm gì đó, vẻ mặt chung thủy đến mức không thể tin được. Tạ Giang Linh bỗng nổi lên chút lương tâm, lương tâm rằng chơi đùa với tấm chân tình của cô sẽ gặp quả báo.
Cậu ta chỉ thích khuôn mặt thanh thuần này, thái độ cũng thể hiện rất rõ, cô cam tâm làm người bám đuôi nhưng cậu ta không cần phải trêu chọc sâu hơn.
“Tớ tin, đi ôn bài đi.” Cậu ta nói chậm rãi.
Chu Tự nghe cậu ta nói tin, khóe mắt khóe miệng giãn ra ngay lập tức, nghiêng đầu tựa vào cánh tay mà cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Tạ Giang Linh cảm thấy đầu cô gái nhỏ tựa vào cánh tay mình rồi khẽ cọ cọ, những sợi tóc mềm mại trượt qua ngứa ngáy.
Cậu ta dùng ngón tay gõ gõ vào đầu cô: “Ôn bài đi.”
Chu Tự ngồi thẳng dậy, cười nói: “Biết rồi.”