Chu Tự ngồi vào chỗ của mình, một mình ngồi vào chỗ, vừa nãy Tạ Giang Linh hỏi cô buồn cười không rồi đi ra khỏi lớp, không biết đi đâu rồi.

Cô thực ra không có ý chế giễu giống như Cẩm Sắt, tính cách của Tạ Giang Linh khá nhạt, đối với người không liên quan cũng có thái độ không thèm để ý, có chút kiêu ngạo, vì vậy cô không thể tưởng tượng được anh lại nhận nhầm người rồi còn tiến lên để xác nhận.

Cô cảm thấy Tạ Giang Linh cho dù có thấy cô cũng chỉ liếc qua một cái, kiểu không để lại một chút dư quang nào.

Làm bạn cùng bàn với anh một tháng, cô biết những cô gái tỏ ra thân thiện với anh một cách công khai và bí mật không ít, anh ngoài việc liếc nhìn một cái ra thì cũng không thấy hứng thú gì khác.

Chu Tự rất tự biết mình, từ kinh nghiệm nhiều lần Tạ Giang Linh nhìn chằm chằm vào mặt cô mà phán đoán, anh đồng ý, có lẽ là vì khuôn mặt của cô hợp với gu thẩm mỹ của anh.

Cô không quên Tạ Giang Linh là một người rất coi trọng ngoại hình.

Tạ Giang Linh không thích cô, Tạ Giang Linh không ngoại lệ.

Chu Tự cảm thấy cô và Tạ Giang Linh là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Ngô Cẩm Sắt phát hiện bàn sau không có ai khi một tiết học đã trôi qua được một nửa, anh ta quay lại hỏi, Chu Tự cũng không biết.

Cho đến khi tiết học đầu tiên kết thúc một lúc lâu, Tạ Giang Linh mới xách một túi đồ vào lớp.

Ngô Cẩm Sắt lập tức quay lại hỏi: “Lão Tạ, cậu đi đâu thế?”

Lúc này, ánh mắt Tạ Giang Linh nhìn anh ta rất rõ ràng: “Về nhà, cửa hàng kính mắt.”

Ngô Cẩm Sắt lôi túi nhựa trắng anh ta mang đến ra xem: “Ôi chà! Lão Tạ, cậu mua kính áp tròng rồi à? Nhiều như vậy?”

“Ừm.”

Anh ta treo túi đồ lên móc treo ở bên bàn học.

“Để mình xem nào.” Ngô Cẩm Sắt giơ tay ôm mặt anh ta lại gần xem, giống như sắp đối mặt hôn một cái vậy.

Tạ Giang Linh ghê tởm đẩy anh ta ra: “Bị bệnh à?”

“Mình chỉ xem kính áp tròng của cậu thôi mà! Đâu có tranh thủ chiếm tiện nghi của cậu!”

“Không xem thì cậu chết à?”

Ngô Cẩm Sắt bị anh ta chặn họng không nói nên lời, lườm một cái rồi ngồi lại.

Chu Tự chỉ nhìn anh hai cái rồi cúi đầu, lời muốn xin lỗi cũng không có chỗ nào để nói.

Cô không có ý chế giễu chuyện anh nhận nhầm người.

Ngô Di Thanh ở bàn trên quay lại nằm úp mặt trên bàn của cô nhìn Tạ Giang Linh: “Tạ Giang Linh, bây giờ tầm nhìn của cậu có phải đặc biệt rõ ràng không?”

“Ừm.” Anh chỉ “ừm” một tiếng, mí mắt cũng không nhấc lên.

Ngô Cẩm Sắt ở bên cạnh châm chọc một câu: “Đến cả lỗ chân lông của cậu ấy cũng có thể nhìn thấy, mau quay lại đi đừng làm mất mặt nữa.”

Ngô Di Thanh giơ tay tát anh ta hai cái, thu lại ánh mắt, dừng lại trên bàn của cô gái trước mặt đánh giá một lúc: “Ê, Chu Tự, cậu đeo cái gì trên tay thế?”

Chu Tự ngước mắt lên nhìn vào cổ tay mình: “Cái gì?”

Ngô Di Thanh lật tay cô lại: “Wow, đeo vàng nữa, người giàu có khác.”

Trên cổ tay phải của cô có một sợi dây đỏ, trên sợi dây đỏ có xâu một hạt chuyển vận.

Một hạt nhỏ xíu đeo trên tay trong mắt cô ấy lại trở thành người giàu có khác, cô ấy nói chuyện luôn ẩn chứa ý tứ khác.

“Chân cũng đeo dây đỏ, cảm giác cậu mê tín dị đoan quá.” Cô ấy nói.

Chu Tự “ừm” một tiếng, cũng không nói gì khác.

Đối phương trả lời quá bình thản, Ngô Di Thanh không nhịn được ngừng lời, nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: “Dạo này sao cậu không nói chuyện nữa thế?”

Chu Tự vẫn là một tiếng khẽ khàng: “Không có.”

“Có mà.” Ngô Di Thanh đặt tay lên mép bàn của cô: “Cậu sao thế, hai ngày nay không nói chuyện.”

Chu Tự ngẩng đầu muốn nói gì đó thì Ngô Cẩm Sắt đột nhiên “ồ” một tiếng cắt ngang lời cô: “Ôi, Ngô xinh đẹp, cô còn giấu son ở đây nữa à?”

Ngô Cẩm Sắt cúi đầu nhặt bút thì đột nhiên phát hiện trong ngăn bàn của bạn cùng bàn có một thỏi son, vươn tay lấy ra.

“Ngô xinh đẹp, đi vào trường an ninh không bị bảo vệ khám ra à?”

Anh ta cầm lên chơi, ánh mắt Chu Tự dừng lại trên đó.

Vẻ mặt của Ngô Di Thanh đột nhiên khựng lại, quay đầu lại không chút do dự giật lại đồ: “Bị bệnh à, ai cho cậu tùy tiện lấy đồ của mình!”

“Mình tò mò xem một chút cũng không được sao?”

“Cậu đã hỏi ý kiến của mình chưa mà tùy tiện lấy?!”

Ngô Cẩm Sắt bị cô ấy nghẹn họng một câu, không có lời nào để cãi lại, không tự nhiên quay đầu lại nhìn Chu Tự một cái, lại nói với Cẩm Sắt một câu: “Vô lễ.”

Ngô Cẩm Sắt muốn phản bác nhưng tự biết đuối lý, coi như anh ta tay tiện, không nói một lời nào nữa, cúi đầu viết bài tập.

Chu Tự nhìn chằm chằm cô ấy không chớp mắt, đối phương do dự và căng thẳng muốn giải thích điều gì đó.

“Son này là hôm nghỉ hè mình cùng bạn thân đi mua đấy.” Cô ấy nói.

Chu Tự “ừm” một tiếng, nhìn cô ấy.

“Cậu nhìn có phải cũng thấy đắt tiền không, mình đã hỏi bố mình rất lâu mới cho mình tiền đấy.”

Chu Tự gật đầu.

Ngô Di Thanh không biết tại sao đối phương rõ ràng nhìn cô ấy một cách rất bình thản, giống như trước đây, nhưng cô ấy lại có cảm giác bị soi xét.

“Ừm, sắp vào lớp rồi, mình đi vệ sinh trước đã.”

Cô ấy nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Chu Tự dõi theo bóng lưng cô ấy bước ra khỏi lớp.

Chu Tự nghĩ, chắc là cô ấy chột dạ rồi.

Thời gian giữa giờ mười phút, Chu Tự lấy cốc nước ra khỏi ngăn bàn đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn về hướng lấy nước, người có hơi đông.

Thấy người ít đi chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên lại có một người đến, động tác của cô cứ thế dừng lại.

Có thể là động tác của cô có chút kỳ lạ, ngay cả Tạ Giang Linh cũng không nhịn được nhìn sang: “Làm gì đấy?”

Chu Tự khựng lại: “À tôi, lấy nước.”

“Sao không đi?”

“Tôi đợi người khác lấy trước.”

Tạ Giang Linh nghiêng đầu nhìn, trước máy nước chỉ có một người, anh không hiểu tâm lý của Chu Tự, không thích tranh giành với người khác sao?

Người lấy nước nghiêng người, mực nước trong chiếc cốc trong suốt đến đâu anh nhìn rõ ràng, đợi một lúc: “Có thể đi rồi đấy.”

Chu Tự phát hiện bạn học đó định đi rồi, cô “ồ” một tiếng, đi đến bàn của Tạ Giang Linh đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Cậu có lấy không, mình giúp cậu.”

Tạ Giang Linh không nhìn cô, chỉ rút một chiếc cốc ra khỏi ngăn bàn đưa cho cô: “Một nửa một nửa.”

Chu Tự nhận lấy rồi đi về phía trước, lấy cho anh trước, một nửa nước nóng một nửa nước lạnh.

Cô hơi cúi lưng nhìn, không phát hiện có người đến sau lưng, Trịnh Nam đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình, nước nóng lăn tăn đổ vào ngón tay cô, cô giật mình rụt tay lại.

Trịnh Nam không ngờ sẽ làm người ta giật mình, vội vàng hỏi: “Không sao chứ, để mình xem nào.”

Chu Tự giũ tay, tai có chút đỏ: “Không, bị văng vào một chút, cậu lấy trước đi.”

Cô nghiêng người qua vặn nắp lại, nhìn ngón tay, có chút đỏ, có chút cảm giác nóng rát.

Đợi cậu ta lấy xong nước, Chu Tự mới lại lấy, Trịnh Nam đứng bên cạnh không đi, nhìn động tác của cô: “Thật sự không sao chứ, bị bỏng thì phải nói với mình nhé, mình cũng thấy có lỗi.”

“Không sao, không có gì.”

Chu Tự vặn chặt cốc nước rồi nói: “Mình về chỗ đây.”

Trịnh Nam “ừm” một tiếng, nhìn cô trở về chỗ, đặt chiếc cốc màu đen lên bàn của Tạ Giang Linh.

Anh ta và Tạ Giang Linh cách nhau mấy mét nhìn nhau.

Chỗ bị bỏng không nghiêm trọng lắm, nhưng có cảm giác nóng rát, Chu Tự luôn không nhịn được mà ấn vào.

Bị bỏng nhẹ cô định để nó tự khỏi, khi Trịnh Nam đưa thuốc mỡ cho cô vào giờ tự học buổi tối, cô có chút chưa kịp phản ứng.

Trịnh Nam nói: “Mình thấy cậu cứ ấn vào ngón tay, có thể là hơi bị bỏng, sau đó mình nhờ thầy giáo mua giúp một hộp thuốc mỡ, cậu bôi một chút đi.”

Cậu ta nói xong xé bao bì đặt thuốc mỡ trước mặt cô: “Có cần mình giúp không?”

“Không cần.” Chu Tự do dự nhận lấy, vặn nắp bóp một chút ra ngón tay, “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, mình có trách nhiệm mà.”

Chu Tự cầm tuýp thuốc mỡ mím môi, lấy tiền từ trong túi ra: “Mình đưa tiền thuốc cho cậu, cảm ơn.”

Trịnh Nam nhìn tờ một trăm trong tay cô sững sờ, khá bất ngờ: “Không phải, không tốn nhiều như vậy, chỉ mười mấy tệ thôi.”

Chu Tự nói: “Bây giờ mình không có tiền lẻ, ngày mai đưa cho cậu được không.”

Trịnh Nam bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười, ý của cậu ta là chỉ mười mấy tệ thôi không cần đưa, cô lại nghĩ là đưa nhiều quá.

“Hay là thêm Wechat đi, ngày nghỉ cậu chuyển khoản cho mình?” Trịnh Nam đề nghị.

Chu Tự nghĩ một chút, cảm thấy có thể: “Được.”

“Cậu viết số Wechat cho mình đi.”

Chu Tự xé một tờ giấy dán nhỏ viết cho cậu ta.

“Là số điện thoại của cậu à?” Trịnh Nam nhận lấy rồi nhìn.

Chu Tự chưa kịp nói gì thì Ngô Cẩm Sắt đột nhiên đi qua, đè lên vai Trịnh Nam chế giễu: “Nam huynh, qua đây xin số điện thoại à?”

Trịnh Nam cười một tiếng với anh ta.

Ngô Cẩm Sắt nhìn vào tay cậu ta: “Ôi, xin được rồi à? Xin được rồi thì mau đi đi, nhường chỗ cho anh Tạ của mình.”

Nghe vậy, Chu Tự nhìn về phía cửa sau, Tạ Giang Linh ngồi trên chiếc bàn đơn của Vương Tư Dương nhìn về phía này, cả người thả lỏng tựa vào tường, vẻ mặt rất nhàn nhạt, Vương Tư Dương nói gì đó với anh, anh thu lại ánh mắt rồi cười một tiếng.

Trịnh Nam cầm tờ giấy dán đi, anh cũng không lập tức đi qua, vẫn ngồi ở đó nói chuyện gì đó với họ, cho đến khi vào lớp.

Thành tích kém cỏi của Chu Tự đã tệ đến mức không thể tệ hơn, cô không giỏi khoa học tự nhiên nhưng lại chọn khoa học tự nhiên, đến nỗi ngoài môn ngữ văn và tiếng Anh ra thì các môn khác cô đều cần Tạ Giang Linh.

Nhưng đôi khi tan học anh không ở trong chỗ, như vừa rồi, cô rất muốn hỏi bài, nhưng đối phương cứ ngồi ở đó nói chuyện với người khác, cô không tiện ngắt lời anh.

Cho đến khi vào lớp Tạ Giang Linh mới trở về chỗ, Chu Tự đẩy quyển sách bài tập của mình qua: “Giúp mình xem một chút.”

Một bài hóa học.

Tạ Giang Linh ngồi xuống liếc nhìn: “Âm cực và dương cực ngược rồi.”

“Ồ.” Chu Tự thu lại.

Tạ Giang Linh rút sách hóa học ra lật đến một trang nào đó đặt trước mặt cô, chỉ vào ghi chú: “Cách phán đoán âm cực và dương cực, học thuộc đi, phân biệt rõ điện phân và pin điện hóa.”

Chu Tự lại “ồ” một tiếng.

Cô cúi đầu xem sách, chữ viết của Tạ Giang Linh rất đẹp, chỉ là trông có chút cẩu thả, cô xem một lúc không nhịn được hỏi: “Chữ này là chữ gì thế?”

Tạ Giang Linh nhìn một cái: “Chính.”

“Ồ.”

Cô lại tưởng là một chữ cái Z.

Một lúc sau.

“Chữ này thì sao?”

Tạ Giang Linh nhìn một cái nói thẳng: “Chiều dòng điện, từ âm sang dương, âm cực.”

“Ồ.”

Chu Tự học thuộc hai tiết lý thuyết kiến thức cũng gần tan học, trả sách cho Tạ Giang Linh, anh trực tiếp đưa cho cô một quyển sách giải.

Cô cầm lấy hỏi một cách mờ mịt: “Đưa cái này cho mình à?”

Tạ Giang Linh nhắm mắt nằm úp mặt lên bàn: “Có trang đã gấp lại, trước khi thi học kỳ thì học thuộc hết đi.”

Lúc này Chu Tự mới nhớ ra sắp đến kỳ thi tháng.

Cô dọn sách vở chuẩn bị đi, nhìn anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Tạ Giang Linh, cậu tháo kính áp tròng chưa?”

Anh nằm úp mặt không động đậy: “Chưa.”

“Lúc mua không có ai nói với cậu là không thể đeo khi ngủ sao?” Chu Tự có chút kỳ lạ.

Tạ Giang Linh cuối cùng cũng mở mắt ngồi dậy: “Quên mất.”

“Ồ, cậu tháo rồi hãy ngủ đi.” Chu Tự nhắc một câu rồi chuẩn bị đi.

“Khoan đã.” Tạ Giang Linh gọi cô lại.

“Hả?”

Anh nghiêng người chỉ vào mắt mình: “Cậu giúp tôi tháo xuống, tôi không biết tháo, cũng không nhìn thấy.”

Chu Tự ngồi xuống: “Cái kẹp của cậu đâu, đưa cho mình đi.”

Tạ Giang Linh từ trong túi lục ra hộp kính áp tròng đẩy cho cô.

Chu Tự nhìn chiếc hộp kính áp tròng hình con vịt màu vàng đó im lặng hai giây.

Dễ thương như vậy à???

Chu Tự giả vờ như không có chuyện gì mở nó ra, kéo ghế lại đối diện với anh, ngón tay hơi mở mí mắt trái của anh ra rồi kẹp kính áp tròng ra.

Tạ Giang Linh nhìn cô, tầm nhìn đột nhiên mờ đi một chút, anh xuyên qua cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường dưới lầu mờ đi thành một đống, lay động qua lại.

Anh nhìn cô, một nửa mờ một nửa rõ.

Không biết từ lúc nào Cẩm Sắt đã quay lại, nằm úp mặt lên bàn cười híp mắt nhìn hai người, chế giễu: “Ối ối, lão Tạ.”

Từ ngày đầu tiên, Chu Tự đã bị Ngô Cẩm Sắt trêu chọc không ít, lúc này không có phản ứng gì, rất nhanh tháo nốt chiếc còn lại ra.

“Xong rồi.”

Tạ Giang Linh chớp chớp đôi mắt khô, “ừm” một tiếng, ném đồ vào trong ngăn bàn.

Anh nằm úp mặt xuống ngủ, phía sau vang lên tiếng Chu Tự nói tạm biệt với Cẩm Sắt.

Người đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play