Mắt thấy sắc trời đã trở về đêm, Khương Nịnh Bảo trong lòng có chút nóng nảy. Đột nhiên một luồng linh quang lóe lên, mọi ý niệm về phong hoa tuyết nguyệt, về những lời hoa mỹ vô vị, đều bị nàng quên sạch. Nàng chấp bút thật nhanh, để mực tràn ra trên giấy, viết thư từ tận đáy lòng.
Cổ nhân phần lớn ưa thích hàm súc uyển chuyển, nhưng phong thư này của Khương Nịnh Bảo lại đơn giản, thẳng thắn, hơi có phần táo bạo. Khi viết, nàng chìm đắm, dòng chữ liền mạch trôi chảy, không hề cảm thấy bối rối. Cho đến khi viết xong, nàng im lặng đọc lại, chợt thấy mặt mình đỏ ửng, hai má nóng ran, một luồng nhiệt dâng lên, cháy rực, xua tan hết mọi dè dặt.
“Có cảm giác mặt hơi nóng.”
Khương Nịnh Bảo không nhịn được, đưa tay sờ hai má, nhỏ giọng thầm thì, trên khuôn mặt tinh xảo lại hiện lên một chút đỏ ửng, ôn nhu và động lòng người, khiến ai nhìn cũng sinh lòng trìu mến.
Nàng và Tạ Hành đã được Thánh Thượng ban hôn, nên thư từ qua lại không cần kiêng kỵ quá mức, lại có thể thúc đẩy tình cảm nam nữ trước khi thành thân. Khi đính hôn, trao tặng trang sức hay hà bao túi hương là chuyện thường.
Khương Nịnh Bảo thích trao đổi bằng thư từ, nơi nàng có thể tự nhiên bộc lộ chính mình. Bởi đối với Định Quốc Công, lời nói trực tiếp lại khiến nàng ngại ngùng, chỉ có thể mượn giấy bút để bày tỏ tâm tình. Nghĩ vậy, nàng còn vẽ thêm một trái tim lên giấy, chữ viết thanh tú, xinh đẹp, kết tinh mười năm khổ luyện bút pháp.
Mục đích viết thư của nàng rất rõ: nàng muốn Quốc Công gia hồi âm, muốn cùng thầm lén trao đổi tâm tình, sau đó cất giữ thư từ hai người, chờ đến tuổi già, có thể mở ra mà nhớ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT