Qua ngày hôm sau, Bạch Dạ trở về học viện.

Hiện tại hắn đang nằm trên giường ký túc xá mà nghỉ ngơi.

Còn đám Tiêu Trần Vũ không biết đã đi đâu.

Học viện nặc đinh bên trong, một bãi đất trống liền hiện ra.

Hai nhóm học sinh. Một bên cầm đầu là Tiêu Trần Vũ cùng đám đàn em, bên còn lại cầm đầu bởi Tiểu Vũ. Không biết đã xảy ra mâu thuẫn gì. Hai bên lần lượt cho người ra so tài với nhau.

"Hừ, trận đầu xem như bọn ta thua, Lâm Phong ngươi lên đi." Tiêu Trần Vũ dặm chân ra hiệu người phía sau lên.

Lần này bên phía Tiểu Vũ là Đường Tam tiến lên. Hắn ngoắc tay mời gọi đầy tự tin.

Lâm Phong liền lao tới. Nhưng Đường Tam chỉ nhếch môi bàn tay hóa thành một màu xanh ngọc cứng như sắt đá rồi nhanh như cắt nắm lấy cánh tay đang lao tới của Lâm Phong, kéo mạnh về phía mình.

Sau đó chân hắn co lên như lò xo bị nén chặt.

Bốp!

Một tiếng động vang dội. Cước tung ra vô cùng mạnh bạo, đánh thẳng vào Lâm Phong, khiến hắn không kịp phản ứng. Lâm Phong bị đá văng ra xa, lăn lông lốc trên đất, ngất lịm tại chỗ ngay lập tức, không còn chút sức lực nào.

Phía sau, Vương Thánh lập tức lớn tiếng khiêu khích. "Sao nào Tiêu lão đại chịu thua chưa?"

"Đường Tam còn chưa dùng đến hồn lực các ngươi mau chịu thua đỡ phải đau."

Tiêu Trần Vũ cau mày cắn nhẹ môi rồi bước tới. "Tiêu Trần Vũ học viên năm sáu, võ hồn sói."

"Hồn sư cấp mười một, một hồn hoàn!"

Nói rồi thân người liền hiện ra một cái hồn hoàn màu trắng tiếp phía sau còn hiện ra một con sói.

Bên đây, Đường Tam điềm đạm mở lời. "Đường Tam, sinh viên vừa học vừa làm năm nhất, võ hồn Lam Ngân Thảo."

Tiêu Trần Vũ cùng đám đàn em nghe được liền vội cười lớn. "Cái gì? Lam Ngân Thảo?"

"Hahaha~"

"Hồn sư cấp mười một. Một hồn hoàn."

Nói rồi thân người liền hiện ra một cái hồn hoàn màu vàng, tay còn hiện lên Lam Ngân Thảo.

Tiêu Trần Vũ đang cười bỗng khựng lại đôi mắt nheo lại trầm ngâm suy nghĩ. "Hồn hoàn đầu tiên đã là trăm năm? Tên này rốt cuộc là ai?" Hắn tự hỏi trong lòng dấy lên sự bất an.

"Được rồi không nhiều lời mau chiến!"

Tiêu Trần Vũ gào lên một tiếng rồi lao tới, vuốt vung nhanh như cắt.

Nhưng Đường Tam không nói một lời. Bàn tay hắn đã hóa thành một màu xanh ngọc rắn chắc, đón lấy đòn tấn công.

Binh!

Hai quyền va chạm với nhau một tiếng vang trầm đục vang lên. Rõ ràng Đường Tam đã áp đảo hoàn toàn hắn liền thêm lực đẩy mạnh. Tiêu Trần Vũ lập tức bị lùi ra hai ba bước loạng choạng mất thăng bằng.

Tiếp đó Đường Tam khẽ nhếch môi. Hắn lao tới nắm lấy tay Tiêu Trần Vũ đang mất thăng bằng kéo mạnh về phía mình tay còn lại hóa thành màu xanh ngọc cứng rắn nắm lại thành hình đấm nhắm thẳng vào bụng Tiêu Trần Vũ.

Bốp!

Một tiếng vang dội. Tiêu Trần Vũ bị đánh văng ra xa ngã vật xuống đất.

"Ta còn có việc, kết thúc nhanh nhé." Đường Tam nói rồi vận chuyển hồn lực trong cơ thể.

"Lam Ngân Thảo, Quấn Quanh!" Lập tức, từ nền đất những sợi dây leo xanh biếc thô ráp nhanh chóng trườn lên chúng trồi ra khiến mặt đất nứt toác rồi lao tới bám chặt lấy toàn bộ thân thể Tiêu Trần Vũ.

Tiêu Trần Vũ thốt lên vẻ mặt kinh hãi tột độ. "Đây là cái gì?!" Hắn vùng vẫy điên cuồng cố gắng thoát ra khỏi đống dây leo.

Nhưng Đường Tam đã tiến tới chậm rãi cất tiếng. "Đừng cố thoát nữa. Lam Ngân Thảo của ta không chỉ có sự dẻo dai của Rắn Mạn Đà La Xà, đương nhiên cũng có thêm độc tính của nó. Nếu ngươi còn sức chiến đấu ta liền cho ngươi nếm thử."

Tiêu Trần Vũ lập tức tái mặt không còn chút khí thế nào. "Đừng! Đừng! Ta chịu thua! Ta chịu thua rồi!"

Đường Tam nói tiếp. "Nếu ngươi đã thua, thì làm đúng như lời hứa với Tiểu Vũ đi."

Tiêu Trần Vũ hừ lạnh một tiếng ánh mắt vẫn còn sự bất phục. "Tên khốn kiếp! Đừng tưởng bở! Lão đại chúng ta còn chưa ra đâu!"

Đám đàn em phía sau hắn lập tức hô hào theo.

"Đúng! Đúng!"

"Bạch đại ca còn chưa ra, các ngươi đừng mong chúng ta thua!"

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân từ đằng xa vang lên khiến đám người phải quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một tên nhóc chừng sáu tuổi mái tóc bạc ngắn rối, đôi mắt bạc lấp ló những mạch máu, bên tai trái còn đeo một cái khuyên bạc hình trăng khuyết. Tên nhóc mở miệng cười, nụ cười bỉ ôi đến vô cùng.

Tiêu Trần Vũ lập tức mở rộng mắt miệng kêu lớn. "Bạch đại ca! Ở đây ở đây."

Đám đàn em phía sau lập tức nói. "Hừ! Các ngươi xong rồi, Bạch đại ca tới rồi!"

"Các ngươi đừng mong rời khỏi đây mà yên ổn."

"Đúng! Đúng!"

"Đông vui quá nhỉ." Bạch Dạ cất giọng điềm đạm, đôi mắt bạc nhìn về Đường Tam đầy khiêu khích.

Tiêu Trần Vũ lập tức hướng về Bạch Dạ mà cầu cứu xong đó kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

Bạch Dạ lắng nghe gật gù tỏ vẻ đã hiểu rõ ngọn ngành. Hắn lại nhìn về phía Đường Tam và Tiểu Vũ nụ cười trên môi càng thêm quái dị. "Được rồi, bây giờ ta có một cái đề nghị mới."

Hắn nói tiếp giọng điệu đầy tự tin. "Chỉ cần các ngươi có thể đánh bại ta, thì hắn và tất cả những kẻ ở đây sẽ nghe lời các ngươi vô điều kiện. Thậm chí chuyện tiền trợ cấp hay bất cứ điều gì liên quan đến bọn chúng, đều do các ngươi quyết định. Đổi lại nếu ta đánh bại các ngươi, thì các ngươi... sẽ không mất gì cả."

Tiểu Vũ phía sau đôi mắt to tròn đã hừng hực khí thế không thể kiềm chế thêm nữa. Nàng bước tới giọng nói đầy sự phẫn nộ. "Hừ! Chúng ta có gì mà không dám?! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một trận ra trò!"

Tiểu Vũ hùng hổ bước lên, nhưng chỉ được vài bước thì đã bị Đường Tam phía sau nắm chặt tay lại. "Để ta" Hắn nói chỉ đủ để một mình Tiểu Vũ nghe thấy, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía Bạch Dạ.

Đường Tam bước lên lần nữa ánh mắt đánh giá mà nhìn Bạch Dạ. "Chúng ta không cần hắn làm gì cả chỉ cần thua thì gọi lão đại là được rồi."

"Tùy ngươi." Bạch Dạ nhếch mép, không chào hỏi, không giới thiệu mà liền lao vào quyền cước tung ra.

Đường Tam thoáng giật mình, nhưng phản ứng cực nhanh, thân hình lướt qua từng đòn.

Bên trong ý nghĩ Đường Tam chắc chắc không quá ba chiêu liền áp đáp Bạch Dạ.

"Cơ hội tốt."

Đường Tam khom lưng né tránh công kích, tay phải lập tức ngưng tụ ra một màu xanh lam hồn lực không chút lưu tình mà đánh ra.

Tưởng chừng sẽ khiến Bạch Dạ ngã xuống. Nhưng Đường Tam bất ngờ là Bạch Dạ còn không thèm né tránh.

Bốp!

"Sao có thể?" Rõ ràng bản thân không chút lưu tình, một kích này có thể đem Bạch Dạ đánh lăn ra đất mà kêu gào.

Nhưng tất cả đều không theo ý hắn, chỉ thấy Bạch Dạ lùi ra hai ba mét tựa hồ bản thân chỉ đang gãi ngứa cho hắn.

"Quả nhiên là tác dụng của tẩy tuy đan xương cảm giác cứng hơn." Bạch Dạ lẫm bẩm, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt khó tin của Đường Tam.

"Cẩu tử, lần này ta nghiêm túc." Tiếp đó hắn lao tới quyền cước mà tung ra lần này tốc độ, chính xác, sức mạnh đều được tăng lên.

"Tên này còn bảo lưu thực lực?" Đường Tam nhanh chóng lùi lại lần này hắn không bảo lưu thực lực nữa.

Tử Cực Ma Đồng!

Đôi mắt Đường Tam từ xanh lam đã chuyển sang ánh tím.

Ánh tím lóe sáng như soi thấu từng động tác. Nhưng tốc độ của Bạch Dạ càng lúc càng dữ dội nắm đấm như phá gió thân ảnh như ảo ảnh.

Lúc sau quyền cước va chạm nhau đã không đủ. Bạch Dạ khẽ cười lộn ngược ra sau tạo khoảng cách. Cùng lúc đó bàn tay phải của hắn cấp tốc vang lên tiếng kêu xèo xèo như ngàn con chim hót.

Chidori!

Vèo!

Bạch Dạ lao tới Đường Tam như một tia sấm chớp tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Đường Tam cắn chặt răng toàn lực vận chuyển Tử Cực Ma Đồng đôi mắt tím lóe lên tia sáng cảnh giác. Bàn tay phải của hắn hóa thành một màu xanh ngọc cứng rắn sẵn sàng tiếp chiêu với luồng lôi điện đáng sợ.

Binh!

Hai luồng công kích mạnh mẽ va chạm vào nhau tạo ra một xung kích nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh. Đường Tam chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình có chút run nhẹ nhưng hắn vẫn kiên cường đứng vững.

Bốn mắt chạm nhau trong khoảnh khắc nhưng đôi mắt bạc của Bạch Dạ lại tràn đầy ý cười trêu ngươi. Điều kinh hoàng hơn là bàn tay còn lại của hắn cũng đột nhiên vang lên tiếng kêu xèo xèo từng tia lôi điện lại một lần nữa hiện ra rực rỡ.

"Không xong!" Đường Tam hoảng hốt kêu lên chưa kịp thu tay về để phòng thủ thì.

Ầm!

Với hai luồng Chidori cùng lúc đối đầu với công kích đơn độc của Đường Tam sức mạnh áp đảo đã đẩy hắn lùi lại năm sáu bước thân hình lảo đảo, chật vật mới giữ được thăng bằng.

Ngay sau đó Đường Tam khẽ dặm chân, khụy xuống.

"Lam Ngân Thảo, Quấn Quanh!"

Ngay lập tức một tràng dây leo phá đất vươn ra.

Bạch Dạ lập tức lùi ra nhưng đã không kịp đám dây leo vẫn nắm chặt được đôi chân của Bạch Dạ.

Tiểu Vũ từ lo lắng chuyển sang vui sướng. "Haha~ Tiểu Tam thắng rồi."

Vương Thánh lập tức hô to. "Bạch đại ca gì đó còn không mau nhận thua kẻo lại bị đau nha~"

Tiêu Trần Vũ lập tức cau mày lo lắng. "Bạch đại ca không sao chứ!?"

Đường Tam tiến tới buông ra một câu đầy ý vị. "Đã phục chưa? Bạch đại ca?"

Lời nói của Đường Tam vừa rơi xuống nhưng khóe miệng Bạch Dạ lại nhếch lên một cách kỳ quái.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play