Liễu Thiên Kiêu vừa rồi không hẳn là dọa Tiểu Tiền thị, quả thực cha cậu còn nửa canh giờ nữa sẽ trở về. Cậu phải tranh thủ thời gian về nhà nấu cơm, đợi cha về là có thể ăn được một bữa thật ngon.
Lúc này là cuối tháng tám, vừa thu hoạch lúa xong, trời vẫn còn nóng gay gắt. Cha cậu đội nắng làm việc cả buổi sáng, trở về tất nhiên sẽ chẳng có khẩu vị gì.
Liễu Thiên Kiêu nghĩ, hay là vớt ít đậu đũa ngâm ớt mấy ngày trước, làm món gan heo xào cay, lại hái thêm rau tươi, xào một đĩa rau dền, trộn dưa chuột. Cơm thì nấu cơm ngũ cốc đậu đỏ, vừa tiết kiệm gạo trắng, ăn lại ngon miệng.
Cậu vừa nghĩ vừa thèm, nhà cậu tuy bán thịt nhưng cũng chẳng phải gia đình giàu có, làm sao có thể như mọi người trong thôn nghĩ là bữa nào cũng ăn thịt? Phải tiết kiệm chút tiền phòng thân mới yên tâm.
Tuy nhiên, nội tạng heo nếu không biết chế biến sẽ có mùi tanh, giá lại không đắt nên nhà cậu vẫn có thể ăn thường xuyên. Tay nghề của Liễu Thiên Kiêu lại rất giỏi, mỗi lần nấu xong, mùi hương đã khiến cậu ngất ngây.
Nghĩ đến đồ ăn ngon, Liễu Thiên Kiêu mải miết suy nghĩ, bước chân đi miên man, suýt chút nữa đụng phải người đối diện đang cúi đầu lẩm bẩm.
Người nọ hiển nhiên bị giật mình, the thé mắng: “Kiêu ca nhi, ngươi đi đường không nhìn à, làm bẩn quần áo của ta thì phải đền đấy.”
Vừa nghe cái giọng điệu âm dương quái khí này, Liễu Thiên Kiêu biết ngay đó là Vương bà mối. Mới nãy còn ở chợ, giờ đã về thôn, hơn nữa rõ ràng là vừa từ nhà Vệ Văn Khang ra, bà ta đi cũng nhanh thật.
Đúng là cậu đã quên nhìn đường, đối phương mắng thì mắng, Liễu Thiên Kiêu cũng không cãi, chỉ nói: “Trời nóng quá, không để ý. Vương thẩm nhi đến nhà Vệ Văn Khang à? Có chuyện gì tốt sao?”
Vương bà mối có vẻ vừa bị Vệ Văn Khang cự tuyệt, lúc này cũng chẳng rảnh so đo với Liễu Thiên Kiêu, bĩu môi than phiền: “Cũng y như ngươi, toàn là đồ chẳng biết điều, không soi gương tự nhìn mình đi, muốn có ruộng không có, muốn có nhà không có, còn chê cái này chê cái kia. Ta thấy là đọc sách đọc đến lú lẫn rồi, thật sự tưởng mình là Cử nhân lão gia à?”
Nói Cử nhân lão gia rõ ràng là đang mỉa mai Vệ Văn Khang. Hắn từ nhỏ đã học giỏi, lúc nương hắn còn sống thường khoe khắp nơi rằng phu tử trong trường đều nói Vệ Văn Khang là nhân tài hiếm có.
Ban đầu mọi người còn tin, dù sao cũng là phu tử nói. Tiếc là sau này hắn đi thi một lần, chẳng đỗ gì cả, còn bị người ta khiêng về. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Cho đến khi cha Vệ Văn Khang qua đời, hắn chịu tang ba năm không đi thi. Sau đó lại đi thi một lần, kết quả lại bị khiêng về. Mọi người mới vỡ lẽ, cái gì mà thiên tài, rõ ràng là lừa người, đến Đồng sinh cũng không thi đỗ, lại còn giả vờ là vì thân thể không tốt.
Hiện nay nương Vệ Văn Khang cũng qua đời, hắn lại phải chịu tang ba năm nữa, mọi người đối với “tiểu thiên tài” này chỉ còn lại ánh mắt lạnh nhạt. Nhưng may mà Vệ Văn Khang có khuôn mặt thật sự tuấn tú, nhiều cô nương, ca nhi để mắt. Vương bà mối hôm nay chắc chắn là đi làm mai cho hắn.
Nghĩ đến thiếu gia kiêu ngạo ấy phải dựa vào việc bán mình để cầu vinh, Liễu Thiên Kiêu lập tức thấy hứng thú, “Vương thẩm nhi làm mối cho hắn nhà nào vậy, có phải gả rể không?”
Vương bà mối bĩu môi, “Là người Vệ đại thiếu gia kén chọn đấy, ta nào dám nói gả rể. Tiểu Ngọt nhà thôn trưởng, của hồi môn phong phú biết bao, vậy mà hắn còn không ưng ý, ngươi nói có tức không chứ?”
Tiểu Ngọt, hóa ra là Tiểu Ngọt mà ngay cả chó cũng không dám trêu chọc trong thôn sao? Nếu nói đến bảng danh sách khó gả trong thôn, Liễu Thiên Kiêu có thể lọt top ba thì Tiểu Ngọt chắc chắn vững ngôi vị đầu.
Nguyên nhân có ba, thứ nhất là ngoại hình, tuy nhà giàu có nhưng cô ta lại gầy gò, đen nhẻm, nửa khuôn mặt còn đầy mụn.
Thứ hai là tính tình, ngay cả chó cũng không dám chọc, tất nhiên là kiêu ngạo, ngang ngược vô lý. Miệng của Liễu Thiên Kiêu tuy độc, nhưng không chọc cậu thì không sao, còn Tiểu Ngọt thì khác, không hiểu sao lại thấy người ta chướng mắt, đã chướng mắt thì thế nào cũng nói lời cay độc.
Thứ ba là nhà quá mạnh. Cha là thôn trưởng thì khỏi nói, phía trên còn có bảy người huynh đệ, ai nấy đều hung hãn. Có mỗi một tiểu muội muội như vậy, dĩ nhiên là được nuông chiều từ bé, Tiểu Ngọt chỉ đâu đánh đó.
Một người như thế, ai dám lấy? Thèm của hồi môn nhà thôn trưởng thì cũng phải có mệnh để hưởng chứ.
Liễu Thiên Kiêu nghĩ đến dáng vẻ Vệ Văn Khang sau này mỗi ngày đều tủi thân, không dám thở mạnh, suýt nữa cười đau cả bụng. “Vương thẩm nhi nói quá đúng, hắn đúng là không biết điều, bà phải dạy cho hắn một bài học. Cơm còn chẳng có mà ăn, còn chú trọng mấy cái đó làm gì?”
Vương bà mối như tìm được tri âm, “Đúng vậy, không ngờ Kiêu ca nhi ngươi hiểu chuyện như thế, sau này nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối tốt.”
Cái gì mà tìm một mối tốt, là muốn tìm một kẻ vô lại tham điều kiện nhà cậu thì có. Liễu Thiên Kiêu biết rõ tính tình của Vương bà mối, không tiếp lời, chỉ tiếp tục tò mò: “Vậy Vệ Văn Khang từ chối như thế này chẳng phải là đắc tội với thôn trưởng sao?”
Vương bà mối khinh thường nói: “Đúng vậy, một kẻ ngoại lai hành xử không biết điều như thế, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi thôn.”
Liễu Thiên Kiêu tuy muốn xem trò cười của Vệ Văn Khang, nhưng thấy vẻ đắc ý của Vương bà mối thì lại khó chịu, “Nhà người ta ngày xưa cũng bỏ tiền ra mới được nhập tịch, đâu phải phạm chuyện gì trời oán đất hận mà nói đuổi là đuổi được.”
Vương bà mối nghe vậy chỉ cười lạnh, “Các ngươi mấy đứa trẻ con đúng là ngây thơ, sống ở trong thôn, đắc tội với những người có uy tín danh dự, người ta có cả đống cách để sửa trị các ngươi.”
Cái gì mà người có uy tín danh dự, bất quá chỉ là một đám lưu manh già. Thôn trưởng chính là kẻ vô liêm sỉ nhất trong số đó, Tiểu Ngọt nhà ông ta tại sao không ai dám chọc, còn không phải vì người cha đứng sau lưng chống lưng.
Vương bà mối thấy Liễu Thiên Kiêu không nói gì, tưởng cậu sợ, cười nói: “Không phải lão thân nói xấu, Kiêu ca nhi ngươi cũng nên chú ý một chút, sớm định hôn sự đi. Cha ngươi có giỏi đến mấy rồi cũng sẽ già, đến lúc đó một tiểu ca nhi như ngươi không ai nương tựa, chính là thiệt thòi lớn.”
Liễu Thiên Kiêu hừ lạnh hai tiếng, “Ta không sợ sau này thiệt thòi lớn, chỉ sợ định hôn sự bây giờ đã phải lỗ vốn rồi.”
Vương bà mối thấy cậu dầu muối không ăn, tức giận vung tay áo bỏ đi.
Liễu Thiên Kiêu nhìn cái bóng lưng vừa thô kệch vừa uốn éo đó, bĩu môi mắng: “Lão bà nương vô liêm sỉ, dọa ai chứ.”
Trời thật sự quá nóng, lại đứng dưới nắng gắt lâu như vậy, Liễu Thiên Kiêu thấy mặt mình ướt sũng mồ hôi.
Vốn định nghiêng vai, dùng quần áo lau mặt, nhưng liếc về phía cánh cổng rách nát của nhà Vệ Văn Khang, Liễu Thiên Kiêu bỗng dưng chột dạ. Trời nóng, tiệm bán thịt heo có mùi gì ngon? Liễu Thiên Kiêu ở cửa hàng cả buổi sáng, trên quần áo toàn là mùi lạ. Trực tiếp dùng quần áo lau mặt, e là sẽ có kẻ mắt cao hơn đỉnh kia lại mặt mày chế giễu.
Liễu Thiên Kiêu đành ngoan ngoãn lấy chiếc khăn sạch sẽ trong lòng ngực ra, lau khô tỉ mỉ, rồi mới kéo xe đẩy tay về nhà. Cậu không hề chú ý rằng bên trong đã có thêm một bóng người từ lúc nào.
Loanh quanh nửa ngày, thời gian nấu cơm có chút gấp. Liễu Thiên Kiêu về nhà dọn dẹp đồ đạc, chỉ kịp dùng nước ấm phơi trong sân lau người, rồi vội vàng thay quần áo đi nấu cơm.
Đốt bếp lửa, đun nóng nồi, trực tiếp cho đậu đỏ đã rửa sạch vào, rang đến hơi sém một chút thì múc ra bát, kẻo thời gian ngắn không kịp nấu nhừ. Lại đổ nước vào nồi, đợi nước sôi, cho gạo đã vo vào, Liễu Thiên Kiêu đậy nắp, thêm củi rồi đi thái gan heo.
Khi gạo đã nấu được nửa chừng, vớt ra, cho vào nồi chưng phía sau, Liễu Thiên Kiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cơm chín, xào rau sẽ rất nhanh.
Nghĩ cha mình đi đường lâu như vậy nhất định rất nóng, Liễu Thiên Kiêu lại đi vớt đậu hũ nước đã mua buổi sáng ra, thêm rượu nếp, rưới sữa tươi, thêm chút hoa quế khô, cho vào giếng ướp lạnh.
Đậu hũ non mềm kết hợp với vị ngọt thanh của rượu nếp, thêm chút hương hoa quế thoang thoảng, ăn ngon đến mức không thể dừng lại được. Chỉ là những nguyên liệu này ở nông thôn mà nói đều coi là quý hiếm, chỉ có Liễu lão đại cưng chiều cậu như vậy mới chịu bỏ tiền ra để cậu làm.
Nhưng đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại giỏi giang như vậy, ai mà chẳng muốn cưng chiều? Liễu lão đại bụng đói cồn cào lại mồ hôi nhễ nhại trở về nhà, lập tức thấy ca nhi nhà mình bưng nước ấm ra, cười tủm tỉm nói: “Cha, mau rửa mặt ăn cơm thôi.”
Tim Liễu lão đại tan chảy, mọi người đều nói con cậu lớn lên thô kệch, thô kệch chỗ nào? Rõ ràng cười lên còn có hai lúm đồng tiền, ngọt chết đi được. “Hôm nay ăn gì đây?”
Liễu Thiên Kiêu đọc thực đơn, “Gan heo xào cay, dưa chuột trộn, với xào rau dền ạ.”
Nghĩ đến tay nghề của ca nhi nhà mình, Liễu lão đại nghe mà nước miếng sắp chảy ra, “Mau, dọn thức ăn lên, còn đợi gì nữa.”
Liễu Thiên Kiêu cười cười, “Cha gấp cái gì, còn có món ngon hơn cơ.”