Sắc mặt Vệ Văn Khang hòa hoãn hơn chút, Kiêu ca nhi rốt cuộc cũng biết phải trái.
Liễu Thanh Kiêu cười thầm, khó trách a cha nói Vệ Văn Khang cái gì cũng tốt, chỉ là từ nhỏ bị mẹ hắn nhốt trong phòng, không mấy khi gặp việc đời. Xem đi, nói mấy câu là có thể lừa đến xoay quanh.
“Mau ăn đi, nếm thử xem hợp khẩu vị không. Đám người nhà cũ kia không dễ đối phó đâu, không ăn no lát nữa cãi nhau đều không có sức.”
Liễu Thanh Kiêu đem chén chứa đầy thức ăn liên tiếp nhét vào tay Vệ Văn Khang, bên trong có đồ ăn có thịt, phong phú vô cùng.
Kho thóc đầy mới biết lễ tiết, áo cơm đủ mới biết vinh nhục, giữ đạo hiếu ba năm không ăn thịt đó là chuyện nhà có tiền mới làm được. Dân chúng tầm thường cả năm đều ăn không được mấy lần thịt, đâu có chú ý nhiều như thế, chỉ cần đưa tang trước ý tứ ý tứ là được.
Vệ Văn Khang thấy đẩy không lại, đành nhận lấy chén.
Từ khi làm tang sự cho mẹ hắn bắt đầu tiếp quản phòng bếp đến nay, Vệ Văn Khang liền chưa từng ăn qua cơm no, gắp một khối thịt kho tàu màu sắc hồng hào trong chén bỏ vào miệng, cảm giác khối thịt mềm mại kia nhai một chút liền tan, ngọt mà không ngấy, hương thơm lâu dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT