Mạc Diệu một mình đi đường vòng đến nhà ăn số hai, mua một phần đồ ăn mang về ký túc xá.
Từ nhà ăn số hai về ký túc xá nam sinh phải đi qua cổng lớn ký túc xá nghiên cứu sinh. Cậu thấy ở cổng ký túc xá có hai ba con mèo đang quấn quýt bên chân một nữ sinh, chờ cô gái cho chúng ăn gì đó.
Trở về ký túc xá nam sinh, Mạc Diệu leo cầu thang lên tầng 3. Đến trước cửa phòng 307, một tay bưng hộp cơm, một tay thò vào túi tìm chìa khóa.
Cậu vừa mở khóa, còn chưa kịp đẩy cửa vào thì một lực khác đã dùng sức kéo mạnh cánh cửa ra. Một bóng người gần như lao ra ngoài, vô tình va phải hộp cơm trên tay Mạc Diệu.
Đồ ăn rơi vãi đầy đất ngay trước cửa phòng.
Mạc Diệu ngẩng đầu lên, thấy người vừa đi ra là Tư Viễn.
Tư Viễn cũng dừng bước, chỉ trong thoáng chốc, hắn nhìn thức ăn trên đất rồi lại nhìn Mạc Diệu, nói: "Tôi đền cho cậu." Nói xong câu đó, hắn liền xoay người nhanh chóng rời đi.
Mạc Diệu cảm thấy huyết áp đột nhiên tăng vọt, cậu hướng về phía bóng lưng Tư Viễn khẽ mắng một câu: "Đền cái quái gì!"
Âm thanh không lớn, nhưng vẫn quanh quẩn trên hành lang, không biết Tư Viễn đã chạy đến cửa cầu thang có nghe thấy không.
Mạc Diệu ôm một bụng tức, bữa tối cũng chẳng cần ăn nữa, tức đến no rồi. Cậu còn phải lấy chổi dọn dẹp đồ ăn trên mặt đất, rồi đổ rác đi.
Cuối cùng quay lại nhìn cánh cửa phòng dính dầu mỡ thế nào cũng không vừa mắt, cậu cầm khăn giấy ngồi xổm dưới đất lau một hồi lâu.
Đến cuối cùng, Mạc Diệu đi đến mép giường của mình, đổ ập người xuống, úp mặt vào giường buồn bực một lúc lâu. Mãi đến khi Trần Tân Dũng và Trương Tử Vũ ăn tối xong trở về, cái sự bực bội trong lòng cậu mới hơi chút tiêu tan.
Buổi tối không ai rời khỏi ký túc xá, ba người ở cùng nhau chơi game.
Mạc Diệu bên này vừa mở máy tính được một lát, điện thoại đột nhiên reo lên. Cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhấc máy và kẹp điện thoại giữa vai.
Điện thoại là của người giao đồ ăn gọi đến, nói rằng có một hộp cơm đã được giao đến dưới lầu.
"Hộp cơm? Tôi không gọi hộp cơm." Mạc Diệu cho rằng người ta gọi nhầm, cậu vẫn đang chăm chú tập trung vào trò chơi.
Người giao hàng lặp lại tên và địa chỉ của cậu, xác nhận không giao sai.
"Cậu có gọi hộp cơm à?"
Trương Tử Vũ ngồi trên giường tầng trên của mình, hai chân buông thõng xuống, laptop đặt trên đầu gối.
Mạc Diệu đột nhiên ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính. Cậu chợt nhận ra điều gì đó, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái trên bàn phím, nói: "Tôi đi lấy hộp cơm đây."
Đúng là hộp cơm của cậu thật, một phần cơm và một món xào. Đồ ăn là món Gà Cung Bảo mà cậu thích, chất lượng và khẩu phần đều tốt hơn nhà ăn trường học rất nhiều.
Mạc Diệu trở lại ký túc xá, đứng giữa hai chiếc giường, ngẩng đầu nhìn lên giường trên của mình.
Giường của Tư Viễn luôn được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, ngoài chăn đệm ra thì không có vật dụng lặt vặt nào khác, giống như giường khách sạn, không tìm thấy hơi thở của cuộc sống.
Hai chân của Trương Tử Vũ lấp ló ngay cạnh mặt Mạc Diệu. Hắn hỏi Mạc Diệu: "Sao vậy? Ai mua cho cậu thế?"
Mạc Diệu lắc đầu không nói gì.
Trần Tân Dũng vẫn đang chơi game, nhìn chằm chằm màn hình máy tính "hắc hắc" cười hai tiếng: "Ngô Tịnh Nghiên à?"
Mạc Diệu nói: "Không phải."
Trần Tân Dũng quay đầu liếc cậu một cái: "Vẫn chưa theo đuổi được à?" Hắn vẫn luôn kiên định cho rằng Mạc Diệu đang theo đuổi Ngô Tịnh Nghiên.
Mạc Diệu không có ý kiến, trở lại mép giường mình ngồi xuống: "Tôi ăn cơm trước đây, các cậu chơi đi."
Cậu là một người rất dễ dỗ. Vừa rồi một bụng tức giận đến lúc này đã tan biến gần hết. Cậu thậm chí còn cảm thấy Tư Viễn này có lẽ cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng Mạc Diệu ăn cơm và tiếng Trương Tử Vũ cùng bạn gõ bàn phím.
Đợi Mạc Diệu ăn cơm đến nửa chừng, Trương Tử Vũ đột nhiên lại nói: "Tư Viễn có phải đang theo đuổi Ngô Tịnh Nghiên không?"
Mạc Diệu ngước mắt nhìn hắn.
Trương Tử Vũ có chút hờ hững nói: "Từng gặp họ ở cùng nhau, không biết nói gì."
Trần Tân Dũng "xuy" một tiếng tỏ vẻ không hứng thú với chủ đề này, Trương Tử Vũ cũng không tiếp tục nữa.
Ngày hôm đó Mạc Diệu ăn tối quá muộn, đến khi ngủ vẫn rất no bụng, trằn trọc không sao ngủ được. Cậu nằm trên giường, nghe thấy tiếng Tư Viễn từ bên ngoài trở về, tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại, bên trong có tiếng rửa mặt rất nhỏ lách cách, một tia sáng lọt ra từ khe cửa.
Sau đó Tư Viễn ra ngoài, tắt đèn phòng vệ sinh, rồi đi về phía giường của mình trong bóng đêm.
Mạc Diệu nghe thấy hắn leo thang từ mép giường lên giường trên.
Tư Viễn trông gầy, nhưng dáng người cao, cân nặng chắc chắn không nhẹ. Khung giường sắt phát ra tiếng cọ xát do chịu trọng lượng, cho đến khi hắn leo lên giường trên và nằm xuống.
Mạc Diệu nghe tiếng động từ bên dưới, dường như có thể cảm nhận được sức nặng đó đè xuống, nặng trĩu, ngược lại làm tinh thần cậu cũng trở nên nặng nề, uể oải dâng lên.
Đêm thứ ba, cậu lại trở về trong thân thể của con mèo đó, chỉ là lần này không xuất hiện lại trên nóc nhà kia, mà là dán sát cạnh một bức tường cao.
Mạc Diệu dừng lại tại chỗ một lát. Phía bên phải thân thể cậu dán vào tường, bên trái là một bụi cỏ, ở giữa có một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại. Có vẻ như sẽ không có ai đi qua, ngay cả cô lao công cũng sẽ không ghé thăm nơi này.
Rõ ràng buổi tối đã ăn rất nhiều cơm, nhưng hiện tại với thân là một con mèo, Mạc Diệu lại cảm thấy đói bụng. Cơn đói thúc đẩy cậu bước về phía trước, không biết sẽ đi đâu, nhưng dù sao cũng nên tìm chút gì đó để ăn.
Mạc Diệu đi qua bụi cỏ này, phát hiện phía trước là một căn phòng nhỏ. Vòng ra từ bên cạnh căn phòng nhỏ, cậu thấy một cánh cổng sắt. Cổng đóng chặt, nhưng từ hàng rào sắt có thể nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù góc nhìn không đúng, nhưng cảnh sắc bên ngoài lại quen thuộc. Mạc Diệu đứng một lát, đột nhiên nhận ra nơi mình đang ở là khu nữ sinh, phía trước chính là cổng lớn khu nữ sinh.
Bây giờ rõ ràng đã khuya lắm rồi, cổng lớn đã bị khóa lại, không vào được cũng không ra được.
Mạc Diệu tiếp tục đi về phía trước, bên trái cổng lớn có một thùng rác lớn màu xanh lá. Cậu đi đến cạnh thùng rác, ngẩng đầu nhìn. Thùng rác quá cao, từ chỗ này không thể nhìn vào bên trong, nhưng cậu là mèo, theo lý thuyết có thể thử nhảy lên.
Cậu lùi lại vài bước, có chút lo lắng mình nhảy không tới, lại lo mình nhảy quá đà rơi tọt vào thùng rác.
Chưa kịp lấy đà, Mạc Diệu đột nhiên khựng lại.
Cậu nghĩ thầm: Mình đang làm gì vậy?
Muốn tìm rác trong thùng để ăn sao? Trái tim cậu đập thình thịch, cảm thấy nguy hiểm thật, sao lại có ý nghĩ bới rác ăn chứ?
Cậu xoay người rời khỏi thùng rác, đi đến cổng lớn khu nữ sinh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Trước đây cậu cũng không cảm thấy cánh cổng này cao đến thế.
Con mèo hoang nhát gan không dám nhảy lên, cậu chọn một chỗ có khe hở cổng sắt trông có vẻ rộng hơn một chút, định chui ra. Cậu đặt hai chân trước lên trên, cố gắng đưa đầu ra ngoài.
Sau khi đầu ra được, cậu phát hiện thân mình không lọt.
Mạc Diệu rất ngạc nhiên, cậu rõ ràng thấy những con mèo khác dù là lỗ nhỏ đến mấy cũng có thể chui lọt, tại sao mình lại không qua được? Cậu béo hơn những con mèo khác sao?
Cậu thử xoay người, đổi một góc độ vẫn không thể chui ra, vì thế lại muốn rụt đầu về.
Nhưng lúc này, Mạc Diệu phát hiện đầu mình cũng không rụt lại được nữa. Cậu giãy giụa hồi lâu ở khe cửa, mới xác định mình đã bị kẹt cứng.
Làm sao bây giờ? Có ai có thể cứu mạng không?
Mạc Diệu lo lắng ngẩng đầu nhìn quanh, đột nhiên thấy có những con mèo khác đang đến.
Tổng cộng có bốn con mèo đang đến gần, chúng đi từ con đường đối diện cổng lớn khu nữ sinh. Ánh đèn đường lờ mờ từ trên cao chiếu xuống, kéo ra vài cái bóng dài ngoằng.
Chúng đi không nhanh không chậm, mắt mèo lấp lánh tinh quang trong màn đêm mờ tối. Trong đó có hai con chính là hai con mèo đã húc ngã Mạc Diệu trên nóc nhà đêm qua.
Tuy không thân quen gì với chúng, nhưng giờ phút này Mạc Diệu rất rõ ràng cảm nhận được: Kẻ đến không có ý tốt.