— Quán bar SoulBar —

Mấy cậu ấm tài phiệt của thành phố A tụ tập lại, nâng cốc nói chuyện phiếm.

“Nhiên ca, em có một show hẹn hò ‘Câu Chuyện Tình Yêu Của Anh Và Em’ sắp khởi quay, anh làm khách mời vedette cho em nhé. Em sẽ cho anh đãi ngộ tốt nhất, chẳng phải bà Trần vẫn luôn giục anh tìm bạn gái sao.”

Thẩm Ngôn cầm ly rượu, nhướng mày, khoác vai Tiêu Mạch Nhiên, vẻ mặt hớn hở.

“Không đi, anh độc thân anh kiêu hãnh, ngồi xuống đi, đừng động tay động chân.” Tiêu Mạch Nhiên đưa tay ngăn Thẩm Ngôn tiếp xúc với cơ thể mình.

“A, chạm một cái cũng không được à. Trước đây em giúp anh xử lý một vài dự án ở nước ngoài, anh còn nợ em một ân tình đấy, dùng cái này để trả đi, nể mặt em một chút.” Thẩm Ngôn lại nhích tới gần.

“Được.” Tiêu Mạch Nhiên gật đầu, cầm ly rượu trước mặt lên uống cạn.

“Nhiên ca vẫn cứ vẻ mặt vô dục vô cầu này, em còn nghi ngờ có phải anh sắp tu Phật không.” Thẩm Ngôn cười nói.

“Đâu có giống cậu, một công tử ăn chơi.” Lục Lễ trêu chọc.

“Tôi đây là đi qua vạn bụi hoa, lá cũng không dính người đâu, được chưa.” Thẩm Ngôn đáp trả.

Tiêu Mạch Nhiên không để ý đến họ, chỉ tiếp tục uống vài ngụm rượu trong tay.

“Mấy anh em lâu rồi không gặp, tối nay uống không say không về nhé.” Lục Lễ nâng ly rượu, ra hiệu mọi người cạn ly.


— Quán bar SoulBar —

Tô Thanh Hứa gọi một ly Long Island Iced Tea ở quầy bar, “chị” đây ngàn chén không say, hắc hắc hắc~

Nhấp một ngụm nhẹ nhàng, ừm~ dễ uống. Uống được nửa ly, Tô Thanh Hứa chạy ra sàn nhảy, nhún nhảy điên cuồng!

Giữa sàn nhảy, những cô gái quyến rũ và những anh chàng nóng bỏng không ngừng lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc EDM chát chúa.

Họ điên cuồng lắc lư cơ thể, làn da trắng nõn dưới ánh đèn nhấp nháy càng thêm mê người, không khí nóng bỏng đốt cháy tức thì.

Tô Thanh Hứa nhảy quá sung, có chút choáng váng, cô dốc cạn nốt ly Long Island Iced Tea còn lại, rồi loạng choạng tìm nhà vệ sinh.

Tiêu Mạch Nhiên đang hóng gió ở hành lang, bàn tay thon dài trắng nõn lấy ra một bao thuốc lá.

Tô Thanh Hứa loạng choạng đi đến hành lang, ôi, soái ca!

Người đàn ông nghiêng người tựa vào bức tường trắng, hai ngón tay thon dài cầm điếu thuốc. Gò má trắng mịn của anh lộ ra vẻ lạnh lùng, sắc sảo.

Hàng lông mày rậm hơi nhếch lên, dưới hàng mi dài và cong là đôi mắt sâu thẳm, u ám híp lại, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi hé ra nhả từng làn khói nhẹ.

Hai mắt Tô Thanh Hứa sáng lên, cô dang hai tay, đôi chân ngắn chạy đến, bổ nhào vào lòng người đàn ông, ôm lấy vòng eo của anh.

Một mùi hương lạnh lẽo của tùng tuyết ập đến, ôi~ thơm quá~ thật gầy~

Tiêu Mạch Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, để Tô Thanh Hứa được như ý.

“Muốn chiếm tiện nghi của ai vậy, tiểu đệ đệ.” Tiêu Mạch Nhiên đẩy Tô Thanh Hứa ra.

“Hóa ra là một tên bợm rượu.”

“Tôi có tiền, nhìn này, thẻ đen, tôi bao nuôi anh.” Tô Thanh Hứa nhướn mày cười, móc ra một tấm thẻ từ trong túi, vẫy trước mặt Tiêu Mạch Nhiên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

“Hừ, một tấm thẻ mua sắm cũng đòi bao nuôi tôi. Hơn nữa, tôi thích những cô gái mềm mại, thơm tho cơ.”

Tiêu Mạch Nhiên cười khẽ, nhặt tấm thẻ rơi trên đất, nhét lại vào túi áo Tô Thanh Hứa.

Tô Thanh Hứa chưa sờ được cơ bụng đã bị đẩy ra, uất ức muốn khóc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô bĩu môi, ngồi phịch xuống đất, giậm giậm đôi chân nhỏ, gào khóc ầm ĩ.

“Tôi muốn soái ca, anh ơi, tôi muốn sờ cơ bụng, huhu~”

Tiêu Mạch Nhiên đỡ trán, cái thằng nhóc ranh con này từ đâu ra vậy. Hai tay anh khoanh trước ngực, dựa vào tường nhìn Tô Thanh Hứa ăn vạ, cúi đầu hút vài hơi thuốc, mặc kệ Tô Thanh Hứa đang làm loạn dưới đất.

Cứ để cậu ta quậy cho mệt rồi sẽ ngoan thôi.

“Em nói cho cùng vì sao~ Tất cả là lỗi của em mà~”

Điện thoại trong túi Tô Thanh Hứa đổ chuông. Tiêu Mạch Nhiên nhíu mày, chuông điện thoại của thằng nhóc này độc đáo thật, giờ mấy đứa 2k đều thích kiểu này sao.

Tô Thanh Hứa quậy chán thì mệt, nằm luôn xuống đất ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không biết mơ thấy gì mà còn chép chép miệng.

Tiêu Mạch Nhiên đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, đưa tay móc điện thoại trong túi ra, màn hình hiện “Chị An”.

“Tô Thanh Hứa, cậu có nhà không, tôi có chút chuyện tìm cậu.”

“Cậu ấy say rồi, bây giờ đang ở SoulBar, cô đến đón cậu ấy đi.”

“Cái thằng nhóc này, đúng là không làm người ta bớt lo. Được, 15 phút nữa tôi đến, làm phiền anh đưa cậu ấy ra cửa, cảm ơn anh.” An Tinh nói xong thì cúp máy.

Thằng nhóc ranh con này, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn. Tiêu Mạch Nhiên luồn hai tay qua nách Tô Thanh Hứa, nhấc cậu nhóc lên khỏi mặt đất, một tay ôm eo.

Một mùi rượu hòa lẫn với mùi hoa lài nhè nhẹ xộc vào mũi Tiêu Mạch Nhiên, một thằng con trai lại có mùi hương, cơ thể lại còn mềm, thiếu rèn luyện.

Anh đặt tay Tô Thanh Hứa lên vai mình, tay kia vòng qua eo, kéo cậu nhóc đi về phía cửa.

An Tinh ở cửa thấy Tiêu Mạch Nhiên đang đỡ Tô Thanh Hứa. Sao lại là Tiêu Ảnh Đế thế này, phải tiến lên ngay, lát nữa mà bị paparazzi chụp được thì không biết sẽ đồn thổi thành cái gì.

“Tiêu lão sư, làm phiền ngài chăm sóc Thanh Hứa nhà chúng tôi.” An Tinh đỡ lấy Tô Thanh Hứa từ tay Tiêu Mạch Nhiên.

“Em muốn sờ cơ bụng soái ca, còn chưa sờ được mà.” Miệng nhỏ Tô Thanh Hứa lẩm bẩm, vẻ mặt tiếc nuối.

“Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Tiêu lão sư thứ lỗi, chúng tôi xin phép đi trước.” An Tinh nói xong nhét Tô Thanh Hứa vào xe, đưa về nhà dạy dỗ lại.

“Gặp lại soái ca, lần sau em lại đến tìm anh nhé.”

Tô Thanh Hứa quay kính xe xuống, thò cái đầu tròn vo ra, cười ngây ngô, vẫy tay với Tiêu Mạch Nhiên.

Tiêu Mạch Nhiên cười khẽ, đỡ trán rời đi. Anh ta lại bị một thằng nhóc trêu ghẹo, đúng là quá đáng, con trai ra đường cũng phải tự bảo vệ bản thân thật tốt.

“Tô Thanh Hứa, tôi đúng là, kiếp trước nợ cậu.”

An Tinh quay đầu lại gầm lên với Tô Thanh Hứa. Cảm nhận được sự giận dữ của An Tinh, bảo bối Tô Thanh Hứa tỏ ra uất ức, bĩu môi, thân thể nhỏ nhắn rúc vào trong xe, nghiêng đầu, rồi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play