Tô Thanh Hứa mở mắt, ngồi dậy từ ghế sô pha, xoa xoa cái đầu còn đang mơ màng.
“Tóc dài của tôi đâu rồi? Thằng khốn nào lén lút cắt tóc của tôi, tôi đau khổ quá mà huhu.”
“Ui, sao đầu lại đau thế này.” Tô Thanh Hứa sờ trán, phát hiện sưng lên một cục u.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng giày cao gót vang lên từ bên ngoài, một cô gái mặc đồ công sở đẩy cửa bước vào.
“Tô Thanh Hứa, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Tự dưng lại bị đập đầu thế này. Tôi lấy cho cậu quả trứng gà, lăn lên trán cho đỡ sưng.”
Tô Thanh Hứa ngơ ngác, nhìn quanh quất. Một phòng nghỉ đơn sơ, phong cách trang trí này sao mà lạ thế (gãi gãi đầu).
“Xin chào, phiền cô gọi giúp tôi quản lý Trương Lam tới đây một lát.”
An Tinh sững sờ, đưa tay sờ trán Tô Thanh Hứa. Cái thằng nhóc này đột nhiên lại lễ phép như vậy, đây còn là Tô Thanh Hứa mà mình quen không?
“Không sốt mà, chẳng lẽ đụng đầu đến ngẩn người luôn rồi? Tôi chính là quản lý của cậu, An Tinh đây mà.”
“Thế tôi là ai?” Tô Thanh Hứa chỉ vào mình, mở to mắt, cái miệng nhỏ bầu bĩnh hơi hé.
“Cậu là Tô Thanh Hứa chứ ai, là ngôi sao tuyến mười tám, nam phụ số 4 trong bộ phim truyền hình ‘Chúng ta bên nhau’ vừa mới nổi đó thôi.”
Tô Thanh Hứa giật mình, ôi trời, xuyên sách rồi! Đúng là bắt kịp trào lưu xuyên sách lớn nhất!
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tên là ‘Tổng Giám Đốc Bá Đạo Theo Đuổi Vợ Hung Dữ’. Nội dung kể về nam chính Mặc Sâm vừa gặp đã yêu nữ chính Tô Lạc, rồi bắt đầu theo đuổi cuồng nhiệt.
Sau khi trải qua hàng loạt khó khăn như bạch nguyệt quang trở về nước, tai nạn xe cộ mất trí nhớ, mang thai bỏ trốn, cuối cùng nam nữ chính cũng hạnh phúc sống bên nhau.
Mà Tô Thanh Hứa lại là một nhân vật qua đường không được nhắc đến trong sách.
Nhưng trong cuộc sống hiện tại, Tô Thanh Hứa lại là một nữ minh tinh đang nổi, vừa giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Phượng Hoàng lần thứ mười hai. Cô định đi du lịch một thời gian để nghỉ ngơi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tô Thanh Hứa cúi đầu nhìn trang phục của mình, quần đen áo đen, tóc che mắt. Đây không phải là một cậu nhóc emo điển hình sao, cậu ấy vốn dĩ phải là một chàng trai tươi sáng, rạng rỡ chứ.
“Chết tiệt, sao mình lại xuyên thành một thằng con trai thế này. Đột nhiên đầu óc chuyển động, thế thì mình có thể đi nhà tắm công cộng được rồi. Hắc hắc hắc, tối nay đi tắm một bữa đã, da thịt trắng nõn, cơ bụng sáu múi… Chị đây đến rồi. Hí hí hí~” Tô Thanh Hứa cười ngây ngô.
“Cười ngây ngô cái gì, ngốc quá. Hay là đi bệnh viện khám thử đi.” An Tinh lo lắng nhìn Tô Thanh Hứa.
Sao cái thằng nhóc kiêu ngạo này, đụng một cái đã trở thành đồ ngốc rồi. Tính cách vốn đã không ra sao, giờ thì hay rồi, ngốc luôn.
“Hình như đúng là có chút mất trí nhớ thật, haha…” Tô Thanh Hứa gãi gãi mái tóc đen của mình.
“Vậy tôi vẫn nên đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút.” An Tinh không đợi Tô Thanh Hứa trả lời, đã kéo cô đi về phía gara ngầm.
— Bệnh viện —
“Bác sĩ, kết quả kiểm tra thế nào rồi, cậu ấy không sao chứ?” An Tinh nhìn Tô Thanh Hứa đang ngẩn ngơ bên cạnh.
Bác sĩ cầm phim CT lên xem xét.
“Chỉ bị chấn động não nhẹ, chú ý nghỉ ngơi là được.”
“Thế tại sao trí nhớ của cậu ấy lại có vấn đề, hơn nữa cảm giác cả người cứ ngơ ngẩn thế nào ấy?”
“Hậu di chứng thôi, vài tháng nữa sẽ từ từ hồi phục. Nếu vẫn không khá hơn thì cô dẫn cậu ấy đến tái khám.”
Tô Thanh Hứa nhẹ nhàng giật ống tay áo An Tinh, đôi mắt tinh nghịch láo liên.
“Tôi đã nói là tôi không sao mà.” Tô Thanh Hứa lè lưỡi, vẻ mặt đáng yêu.
An Tinh vuốt ve tóc Tô Thanh Hứa, cảm giác thật tốt, quả nhiên là thằng nhóc tuổi trẻ.
“Được rồi, vậy bác sĩ, chúng tôi xin phép về trước, cảm ơn ông nhé.”
— Khu chung cư An Cư —
“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, mấy ngày nay không có việc gì, tôi đi trước đây. Tự chăm sóc bản thân, có việc thì gọi điện thoại.”
An Tinh đưa Tô Thanh Hứa về nhà, rồi xuống lầu lái xe rời đi.
Tô Thanh Hứa bắt đầu sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Nguyên chủ là một đứa trẻ mồ côi, được một bà cụ nhặt về nuôi từ ven đường. Vì chỉ có hai bà cháu nương tựa vào nhau nên thường xuyên bị đám lưu manh, côn đồ để mắt đến. Nguyên chủ đã cắt tóc, giả trai để đối phó với chúng, dùng việc đánh nhau để bảo vệ mái ấm nhỏ bé này.
Vài tháng trước, bà của nguyên chủ bị bệnh ung thư, cần một khoản chi phí điều trị khổng lồ. Nguyên chủ đành phải liều mạng đi làm kiếm tiền.
Một lần tình cờ, nguyên chủ được một đạo diễn phim truyền hình để ý, thủ vai nam phụ học bá trong phim ‘Chúng ta bên nhau’, và bất ngờ nổi tiếng.
Có một công ty muốn ký hợp đồng với nguyên chủ, đồng thời hứa hẹn có thể ứng trước tiền lương. Vì vậy, nguyên chủ đã ký một hợp đồng bất bình đẳng với công ty, nhưng cuối cùng bà vẫn không qua khỏi.
Vì chuyện này, tâm trạng nguyên chủ vô cùng sa sút, cảm thấy cuộc sống vô vọng, lúc ở công ty cứ ngơ ngẩn.
Trên đường đi, cậu va phải một cánh cửa kính, cộng thêm mấy ngày không ăn không uống nên cơ thể suy nhược, thế là cậu ta đi đời luôn, và Tô Thanh Hứa đã đến.
Tô Thanh Hứa sờ lên ngực mình, đi vào phòng vệ sinh, cởi bỏ chiếc áo lót bó ngực, nắn bóp khối thịt trắng mềm.
“Nguyên chủ bó chặt thật, thảo nào lại lép thế này. 36D của mình đâu mất rồi, giờ chỉ còn lại hai cái bánh bao bé xíu, không biết có mọc lại không. Lên mạng mua mấy quả đu đủ trước đã.”
Tô Thanh Hứa đi tới trước gương, nhe răng nhăn mặt, nắn nắn cái mặt nhỏ của mình, nhìn vào gương mà mê mẩn. Mặc dù vóc dáng không ra gì, nhưng cậu nhóc này trẻ trung đẹp trai quá.
Mái tóc đen nhánh như ngọc có chút ánh màu lấp lánh, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt, sáng ngời chứa đựng sức hút vô tận, chiếc mũi cao thẳng, làn da ở cổ tinh tế như sứ đẹp.
Khi cười lên, đôi mắt híp thành hình trăng khuyết, rất đáng yêu. Đúng là một gương mặt đẹp phi giới tính.
“Đúng là một tiểu soái ca, hắc hắc, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trắng hồng, tràn đầy collagen, mình nhìn mà muốn cắn hai cái. Yêu rồi, yêu rồi!”
Mái tóc mái trên trán Tô Thanh Hứa quá dài, che khuất đôi mắt, khiến cô nhìn không rõ. Lục lọi khắp phòng, cô tìm thấy một cái kéo.
Cắt xoẹt xoẹt vài nhát, tỉa gọn phần tóc mái. Ừm, không tệ, chàng trai tuấn tú, rạng rỡ này chẳng phải đã tới rồi sao.