Triệu Thịnh cõng Khỉ La rời khỏi nhà xưởng. Tối qua lúc đi tìm Lão đại Lý, anh đã chú ý cách họ bố trí người gác quanh nhà xưởng.
Người của Lão Lý không nhiều, người có thể phân ra gác đêm lại càng ít. Trong đó chỉ có hai người đáng lưu ý: một là Trương Toàn – người vừa thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Người còn lại là gã đầu trọc – dị năng hơi đặc biệt, hình như có thể dò được sự hiện diện của sinh vật.
Triệu Thịnh không rõ gã kia dò được quái vật hay con người, cũng không biết phạm vi có thể xa được bao nhiêu. Nhưng giờ vẫn chỉ mới đầu thời tận thế, dù có mạnh cỡ nào thì dị năng cũng chưa thể đạt tới mức bao phủ cả thành phố.
Vậy nên, chỉ cần hai người họ đi xa khỏi nhà xưởng một chút thì sẽ không dễ bị phát hiện, dù sao nhóm Lý lão đại cũng sẽ không chỉ vì họ mà để bị quái vật kéo tới bao vây.
Khỉ La nằm úp trên lưng Triệu Thịnh. Trên trời không có sao, ánh trăng cũng mờ mịt. Đây là vùng ngoại ô, không có đèn đường hay điện chiếu sáng, phía trước chỉ có một chút ánh sáng le lói nơi chân trời để nhìn đường.
Nhưng mắt của người đàn ông này lại có vẻ nhìn rõ hơn người bình thường rất nhiều, đi dọc đường mà không gặp trở ngại gì. Khỉ La không dám lên tiếng làm phiền anh, sợ gây ra tiếng động dẫn dụ lũ quái vật. Mãi đến khi họ đi ra tới con đường nhựa khá rộng trước nhà xưởng, Khỉ La mới nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Giờ để em xuống được rồi, em tự đi được."
Triệu Thịnh nhớ lại dáng vẻ căng cứng cả người của cô khi ở trên lưng mình, nghĩ có lẽ để cô tự đi còn thoải mái hơn. Anh quan sát xung quanh một vòng rồi mới để cô xuống, sau đó lấy trong không gian ra một chiếc đèn pin đưa cho cô:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play