Mùa xuân đến, Vưu Gia đã có thể tự do đi lại.
Nàng địu đứa con trước ngực, thong thả dạo quanh. A Liệt bảo, dạo này trong núi cấm săn bắn, là để thú vật có thời gian giao phối, đó là trí tuệ của tổ tiên truyền lại.
Anh rảnh rỗi thì lại sắp xếp đồ đạc trong nhà cho ngăn nắp, nhặt nhạnh những thứ chưa ăn hết, sắp hỏng để bỏ đi. Anh còn để ý xem có thiếu gì không, vì mấy ngày nữa, người trong bản sẽ rủ nhau xuống núi, người thì mua vợ, người thì mua thêm đồ dùng thường ngày.
A Liệt thấy đồ đạc của mình dùng mãi mà chẳng vơi đi, anh đem chuyện này kể với Vưu Gia.
Vưu Gia cười giải thích: "Anh nhìn nhầm rồi đấy."
“Nghe vợ nói một câu, cứ như không nói gì.” Lai Phúc không nhịn được lẩm bẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play