Vưu Gia không thể tin được. Cô đã gả cho Lưu Phong, tức là nam chính trong truyện rồi cơ mà! Vưu Gia tuy rằng gả cũng không tệ, nhưng ở cái thời đại này, bối cảnh gia đình chưa hẳn đã quan trọng nhất, vẫn là phải xem tiềm năng phát triển của mỗi người. Lưu Phong đích thị là một cổ phiếu tiềm năng, cô có chút hối hận, giá mà đọc hết cuốn tiểu thuyết thì tốt hơn. Như vậy sẽ biết rõ hơn diễn biến câu chuyện, cũng không cần phải sợ cái con nhỏ xúi quẩy Vưu Gia kia.
Đến nơi, mọi người tỏa ra mỗi người một ngả. Vưu Gia cũng từ tốn dạo quanh, nhà cô thiếu đủ thứ, từ xoong nồi chậu thau, đến rổ rá nón chậu, mấy thứ lặt vặt nhỏ nhặt này đều phải sắm sửa dần dần. Hai vợ chồng cô hiện tại vẫn còn dùng mấy cái chén gỗ mua ở trong thôn. Đúng là keo kiệt hết chỗ nói. Đến cả làm sủi cảo cũng phải người này gói thì người kia luộc. Vưu Gia cứ thấy cái gì cần là mua cái đó, dần dần thả lỏng bản thân.
Lai Phúc cản ngăn: "Cậu định tiêu hết cả tháng lương của chồng cậu à?"
Vưu Gia lúc này mới sực tỉnh, vẫn chưa quen với giá cả thời này, cứ thấy cái gì cũng rẻ. Cô cõng cái sọt nặng trịch trên lưng, tay còn xách thêm một túi lớn, chậm rì rì lững thững về nhà.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp lại gặp Trần Quế Lan. Vưu Gia nghĩ bụng phải nói gì đó mới tỏ ra mình trí dũng song toàn.
"Cô chẳng mua gì à? Cô đã hèn mọn đến mức làm ôsin cho người ta, thế mà còn không cho nhà mình dùng? Như thế thì quá đáng rồi đấy. Nào, cùng tôi chửi hắn một trận đi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT